Anh biết không, khi em đang chơi vơi giữa dòng đời chẳng hề yên bình thì anh đến bên em. Đến một cách tình cờ, nhẹ nhàng nhưng thực sự đặc biệt. Thế nhưng, em không yêu anh bởi sự đặc biệt ấy, em yêu anh vì anh là chính anh, vì mỗi khi bên anh em đều thấy tim mình rung động. Là em thấy xốn xang mỗi khi chờ đợi anh, em thấy bồi hồi chờ đến một cuộc hẹn, thấy hạnh phúc khi được anh che chở và dìu dắt và em cũng thấy đau lắm khi biết mình phải xa anh. Anh yêu em chẳng vội vàng, chẳng cuồng nhiệt nhưng lại vô cùng ấm áp và chân thành. Em cũng vậy khi em cảm nhận được rằng em là chính em chỉ khi được ở bên cạnh anh thôi. Kỷ niệm đó, dẫu không nhiều nhưng cũng đủ để em xuyến xao và khắc hoải mỗi khi nghĩ về nó. Như chính bây giờ vậy, em đang nhớ anh và nhớ cả những ký ức ấy.