Đôi mắt ấy ưu buồn thật...Nhin đôi chân kia bó to đến khó chịu nhưng vậy thật sự tôi chưa bao giờ nghĩ đến một người mãi lạnh lùng kiêu ngạo từ khi là bạn của tôi lại có một khoảng thời gian dậm chân tại chỗ như vậy, nhìn đôi chân ấy di chuyển phải nhờ mọi người giúp thật sự khó chịu, vẫn hỏi cậu ổn chứ? 8hôm nay hầu như ngày nào tôi cũng điều hỏi nhưng chỉ nhận được từ "mình ổn" thế nhưng tôi biết không ổn chút nào, nghe bác gái bảo cậu ra viện nhưng do hóa chất zà thuốc uống cậu chả ăn được gì chỉ toàn nôn mửa, người trở nên kiệt sức bác bảo đã đưa cậu đi phòng khám tư tôi cũng đã đến đó xem sao nhìn thấy cậu mà đau lòng! Mới 2hôm không gặp nhìn cậu xanh quá, một mình không thể nào xuống xe được bác gái thì không đỡ nỗi nên tôi muốn giúp một tay nhưng cậu ta lại muốn cô lập tôi đi không cần người bạn này giúp đỡ, ngày hôm nay giây phút ấy nó dường như đối với tôi rất dài. Tôi thật không hiểu cậu ấy tự ti vì sợ lúc tháo bột ra đôi chân ấy không còn lành lặng hay vì điều gì. Nhưng nên nhớ cậu dù ra sao vẫn còn gđ còn cả tôi, hãy tin và cứ hy vọng nhé, cậu bạn lạnh lùng và kiêu ngạo của tôi chúng ta cùng cố gắn nhé! Bây giờ cậu không xem tôi là bạn cũng chả sao nhưng khi cậu lành vết thương cậu sẽ chết chắc!