Khó nhất là phủ định mình hoặc phủ định tình cảm của chính mình. Em cứ loay hoay giữa nhớ thương và trách giận. Giá như thương đủ nhiều để khư khư giữ lấy mặc tổn thương bởi những cái buông tay hờ hững. Hoặc giá mà oán giận đủ nhiều để quên hết đi, sống thật hạnh phúc. Loay hoay, loay hoay.
Lại thêm một lần thức giấc giữa đêm...