Có phải, thời gian đã khiến chúng ta dần dần mất niềm tin vào một điều gì đó tưởng chừng như rất giản dị~
Những gì mà chúng ta chưa có được, chúng ta sẽ đánh đổi tất cả để có được nó, để rồi hy vọng, thất vọng, rồi lại hy vọng, cho đến lúc chúng ta cảm thấy mọi thứ tê liệt, đến nỗi dường có được những điều đó không còn quan trọng nữa~
Niềm tin là gì? là hy vọng? là sự chờ đợi, là sự kiên nhẫn, nhưng những điều này có ý nghĩa gì khi niềm tin chỉ mang lại cho chúng ta sự đau khổ, tuyệt vọng? Và rồi chỉ biết mang nụ cười giả tạo để che lắp sự đau khổ tột cùng tận đáy lòng?
Thời gian khiến chúng ta trưởng thành, nhưng thời gian cũng mang đi những gì trong sáng nhất trong nội tâm mỗi con người, bởi vì, sự trải nghiệm trong cuộc sống, mỗi sự đau khổ đã dạy cho chúng ta biết, mọi thứ không đơn giản như chúng ta nghĩ, để rồi chúng ta lại sống dựa vào cái niềm tin mà chúng ta tự suy diễn ra, để tự bảo vệ mình tránh khỏi sự đau khổ.
Nằm xuống, nhắm mắt, ước gì, và rồi sáng mai, mọi thứ vẫn thế.........