Con người ta gặp được nhau là duyên. Đến được với nhau hay không phải hỏi phận!
Đến bên nhau rồi rời đi xem như là nợ!
Kiếp này ai nợ ta và ta còn nợ những ai?
Nợ này bao giờ trả hết đời người mới có thể thanh thản.
Có những mối tơ duyên đẹp đến độ tưởng thắm mãi không phai. Có những điều tưởng chừng là tốt nhất.
Nhưng cuộc đời có quá nhiều ngã rẽ, chia cắt người ta thương yêu nhau!
Lối rẽ này còn dài và xa lắm. Cất bước đi lòng đầy oán trách.
Ngày anh đi lòng tràn ngập hy vọng, ngày trở về vẫn có người đợi anh! Nhưng nơi đó cuộc sống xô bồ. Đưa đẩy anh đến độ phải xa em!!
Anh, lập trường anh có vững??
Sắt son rằng mãi mãi nhớ về nhau??