Không phải em sợ yêu, không muốn yêu mà vì em sợ bị tổn thương. Em vẫn đang chờ và tự chịu đựng nỗi đau của chính mình.
Người không hiểu em, họ nói em vui tính hay cười đùa. Nếu ai hiểu em một chút đều sẽ thấy trong từng câu nói đùa ấy là cả can tâm em đang bày tỏ ra thôi. Em nguỵ trang nỗi buồn của mình bằng bộ mặt vui cười đấy nhưng trong lòng thì buồn chán nhưng có những lúc muốn ai đó tâm sự nc cùng nhưng k có ai cả .có lúc ngục ngã với mọi thứ nhưng vẫn phải đứng dậy để đi tiếp con đường mà mình sẽ phải đi qua nó ...........?