Đã bao lâu rồi mới lặp lại cái cảnh thức khuya đến chừng này. Không phải thức để xem phim, lại càng không phải thức để nói chuyện vs ai đó, hay thức để ngắm nghía mấy bộ quần quần áo áo. Mà thức để được tĩnh tâm, suy nghĩ về những gì đã và đay diễn ra trong cs tầm thường này.. Vì nó quá ư là phức tạp, hỗn độn mà đến lúc mình cũng ko biết mình sai chỗ nào hay làm phật ý những ai?
Suy nghĩ được về tương lai thì lại thấy mờ mịt. Vì là tuổi trẻ nên sẽ làm tất cả những điều mình cho là "đáng", sẽ cố gắng hàn gắn những điều sứt mẻ cũng chỉ để sau này không phải nuối tiếc những điều mình chưa làm được. Nhưng đối vs người khác thì những việc ấy có thể trở nên vô nghĩa hoặc có thể bị nhạo báng. Nhiều khi muốn mình đứng dậy và nói hết những suy nghĩ từ tận tâm can, biện minh rằng "tôi ko phải là người xấu như họ nghĩ, Chỉ là điều tôi làm không lấp hết được những lời nói dị nghị từ mọi người.. "Nhưng tất cả cũng vô ích. Vẫn có lời đàm tiếu, chê bai hay cười xỉ vả vào bản thân từ phía mọi người... Tôi chấp nhận..vì tôi hiểu bản thân mình hơn ai hết và chắc có lẽ phải sống nhẫn tâm hơn ... vì đời nó nhạt lắm, chả có ai đối xử tốt vs mình ngoài gia đình cả!!!
Tôi sợ lắm những điều đàm tiếu..
Tôi mệt mỏi rồi
Có lẽ cô đơn tốt hơn....!!!