AI ĐÓ VÔ TÌNH ĐỌC ĐƯỢC ĐỪNG KHÓC NHÉ.....Hôm nay đi vào 1 quán cơm bìn的繁體中文翻譯

AI ĐÓ VÔ TÌNH ĐỌC ĐƯỢC ĐỪNG KHÓC NH

AI ĐÓ VÔ TÌNH ĐỌC ĐƯỢC ĐỪNG KHÓC NHÉ.....
Hôm nay đi vào 1 quán cơm bình dân gần viện Yên Bái,gọi 1 suất cơm với đầy đủ những gì được gọi là "sang nhất". Ngồi xuống bàn ăn, nhìn đĩa cơm đầy ụ và nghĩ ăn sao cho hết.
Một cậu bé cũng bưng 1 đĩa cơm xuống ngồi cùng, nhìn gương mặt hốc hác, làn da ngăm đen, mặc chiếc áo thổ cẩm mỏng tanh và đôi dép lê tổ ong chỉ còn chút xíu nữa là đứt hết, cách ăn mặc của em cũng đoán là người dân tộc vùng cao.
Xót xa hơn là nhìn đĩa cơm chỉ có rau bắp cải luộc, lèo tèo một hai miếng đậu phụ lẫn mình trong màu trắng của chút xíu cơm.
- Em ăn ít thế ?
- Dạ, chỉ 5 nghìn tiền cơm nên được bấy nhiêu thôi anh.
Bất giác giật mình nhìn xuống đĩa cơm của mình, đĩa cơm 40 nghìn và đĩa cơm 5 nghìn.
- Em ở đâu, xuống thành phố làm gì ?
- Nhà em ở Mù Cang Chải, em xuống chăm mẹ em bệnh trong viện. Bố em đi nương trong rừng sâu, chăm dãy ngô để bán lấy tiền chữa bệnh cho mẹ.
- Nhưng em ăn ít vậy sao trông nổi mẹ ?
- Mỗi bữa em chỉ dám ăn thế này thôi, còn để tiền lo cho mẹ, em ra đây ăn rồi tiện mua cháo cho mẹ luôn.
Vừa nói cậu bé vừa chỉ tay vào chiếc âu nhựa đựng cháo.
- Mẹ em bệnh nặng lắm, người ta bảo phải xuống viện mới chữa được, ở nhà uống thuốc lá cây không khỏi được đâu, nhà em phải bán con trâu rồi, năm nay ngô cũng không được mùa, cái mưa, cái lạnh lam cho cả bản em khổ. Mỗi ngày em chỉ dám tiêu 14 nghìn thôi. 5 nghìn mua cơm ăn bữa trưa này, 2 nghìn cháo sáng cho mẹ, 2 nghìn cháo trưa với 5 nghìn cháo chiều hai mẹ con cùng ăn.
Tự nhiên thấy cay sống mũi quá, chẳng lẽ trên đời này nhiều người khổ thế, kẻ ăn không hết người lần chẳng ra. Gắp vội mấy miếng thịt sang đĩa cơm cậu bé:
- Em ăn đi, anh không ăn hết được, em cứ ăn tự nhiên, đừng ngại.
Liền tay gắp phần nữa đĩa cơm sang, mắt cứ nhòa theo đĩa cơm trắng.
- Em cứ ăn hết đi, hết anh lại gọi.
- Em cảm ơn anh, em không ăn hết được, để lát em mang vào cho mẹ ăn cùng.
Đến lúc này thì chỉ còn biết trước mặt mình đĩa cơm đã hóa long lanh. Em còn lo cho cả mẹ trong những lúc đói khát. Em đáng mặt hơn hàng trăm, hàng vạn người ngoài xã hội kia coi cha mẹ như cỏ rác, mắng chửi, dọa nạt,hay nói đúng hơn là bất hiếu.
- Em còn đi học không, học lớp mấy rồi.
- Em không, em học hết lớp 3 thôi, rồi phải nghỉ, nếu còn đi học thì năm nay em học lớp 6 rồi đấy. Cô giáo ở bản cũng đến nhà khuyên em đi học, nhưng nếu em đi, mẹ em biết làm thế nào, tiền đâu mà đi học, em thèm cái chữ lắm, muốn đi học lắm, nhưng thôi để khi nào em không nghèo nữa.
Có lẽ thế em ak, "nghèo" không phải là cái tội, em nghèo tiền bạc, nhưng tấm lòng thì em có dư, anh cũng mong em thoát nghèo, mẹ em sớm khỏi bệnh, chỉ thế thôi, để em được sống đúng với tuổi thơ của mình. Đời còn nhiều mảnh đời cơ cực quá, ai cũng phải bon chen, nhưng ít nhất nhìn vào bản thân mình còn quá may mắn. Cậu bé nhanh chóng ăn và vội đứng dậy:
- Em phải vào đây không mẹ chờ.
Thấy cậu bé vội vàng, mình dúi vào tay cậu một trăm nghìn " Đây, anh không có nhiều, em cầm lấy mua cháo cho mẹ", cậu bé khước từ và không giám nhận. " Không sao đâu, anh cho, coi như anh cho mượn, sau này em giàu, mà có duyên gặp lại thì trả anh cũng được".Nhanh tay giành chiếc âu đựng cháu của cậu vào bảo bà chủ quán cho đầy một âu rồi đưa cho cậu bé.
- Em cứ vào với mẹ đi, anh thanh toán cho.
Thấy mắt cậu bé rưng rưng, rồi nhẹ nhàng nói " Em cảm ơn, cảm ơn anh đã cho em một bữa no bụng, cảm ơn anh"
Không em ak, anh mới phải cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh một cảm nhận, một góc khuất của những người trên bản cao. Hy vọng mọi điều tốt lành sẽ đến với em và gia đình. Sống mũi còn cay khi nghe những gì em nói, dắt xe khỏi quán, đầu còn vương vấn hình ảnh em, một người con hiếu thảo. Tự hỏi đến khi nào, mình mới bằng một nửa của em ????
HÃY SUY NGHI MÌNH NÊN LÀM GÌ...........Lan Le
0/5000
原始語言: -
目標語言: -
結果 (繁體中文) 1: [復制]
復制成功!
AI ĐÓ VÔ TÌNH ĐỌC ĐƯỢC ĐỪNG KHÓC NHÉ.....Hôm nay đi vào 1 quán cơm bình dân gần viện Yên Bái,gọi 1 suất cơm với đầy đủ những gì được gọi là "sang nhất". Ngồi xuống bàn ăn, nhìn đĩa cơm đầy ụ và nghĩ ăn sao cho hết.Một cậu bé cũng bưng 1 đĩa cơm xuống ngồi cùng, nhìn gương mặt hốc hác, làn da ngăm đen, mặc chiếc áo thổ cẩm mỏng tanh và đôi dép lê tổ ong chỉ còn chút xíu nữa là đứt hết, cách ăn mặc của em cũng đoán là người dân tộc vùng cao.Xót xa hơn là nhìn đĩa cơm chỉ có rau bắp cải luộc, lèo tèo một hai miếng đậu phụ lẫn mình trong màu trắng của chút xíu cơm.- Em ăn ít thế ?- Dạ, chỉ 5 nghìn tiền cơm nên được bấy nhiêu thôi anh.Bất giác giật mình nhìn xuống đĩa cơm của mình, đĩa cơm 40 nghìn và đĩa cơm 5 nghìn.- Em ở đâu, xuống thành phố làm gì ?- Nhà em ở Mù Cang Chải, em xuống chăm mẹ em bệnh trong viện. Bố em đi nương trong rừng sâu, chăm dãy ngô để bán lấy tiền chữa bệnh cho mẹ.- Nhưng em ăn ít vậy sao trông nổi mẹ ?- Mỗi bữa em chỉ dám ăn thế này thôi, còn để tiền lo cho mẹ, em ra đây ăn rồi tiện mua cháo cho mẹ luôn.Vừa nói cậu bé vừa chỉ tay vào chiếc âu nhựa đựng cháo.- Mẹ em bệnh nặng lắm, người ta bảo phải xuống viện mới chữa được, ở nhà uống thuốc lá cây không khỏi được đâu, nhà em phải bán con trâu rồi, năm nay ngô cũng không được mùa, cái mưa, cái lạnh lam cho cả bản em khổ. Mỗi ngày em chỉ dám tiêu 14 nghìn thôi. 5 nghìn mua cơm ăn bữa trưa này, 2 nghìn cháo sáng cho mẹ, 2 nghìn cháo trưa với 5 nghìn cháo chiều hai mẹ con cùng ăn.Tự nhiên thấy cay sống mũi quá, chẳng lẽ trên đời này nhiều người khổ thế, kẻ ăn không hết người lần chẳng ra. Gắp vội mấy miếng thịt sang đĩa cơm cậu bé:- Em ăn đi, anh không ăn hết được, em cứ ăn tự nhiên, đừng ngại.Liền tay gắp phần nữa đĩa cơm sang, mắt cứ nhòa theo đĩa cơm trắng.- Em cứ ăn hết đi, hết anh lại gọi.- Em cảm ơn anh, em không ăn hết được, để lát em mang vào cho mẹ ăn cùng.Đến lúc này thì chỉ còn biết trước mặt mình đĩa cơm đã hóa long lanh. Em còn lo cho cả mẹ trong những lúc đói khát. Em đáng mặt hơn hàng trăm, hàng vạn người ngoài xã hội kia coi cha mẹ như cỏ rác, mắng chửi, dọa nạt,hay nói đúng hơn là bất hiếu.- Em còn đi học không, học lớp mấy rồi.- Em không, em học hết lớp 3 thôi, rồi phải nghỉ, nếu còn đi học thì năm nay em học lớp 6 rồi đấy. Cô giáo ở bản cũng đến nhà khuyên em đi học, nhưng nếu em đi, mẹ em biết làm thế nào, tiền đâu mà đi học, em thèm cái chữ lắm, muốn đi học lắm, nhưng thôi để khi nào em không nghèo nữa.Có lẽ thế em ak, "nghèo" không phải là cái tội, em nghèo tiền bạc, nhưng tấm lòng thì em có dư, anh cũng mong em thoát nghèo, mẹ em sớm khỏi bệnh, chỉ thế thôi, để em được sống đúng với tuổi thơ của mình. Đời còn nhiều mảnh đời cơ cực quá, ai cũng phải bon chen, nhưng ít nhất nhìn vào bản thân mình còn quá may mắn. Cậu bé nhanh chóng ăn và vội đứng dậy:- Em phải vào đây không mẹ chờ.Thấy cậu bé vội vàng, mình dúi vào tay cậu một trăm nghìn " Đây, anh không có nhiều, em cầm lấy mua cháo cho mẹ", cậu bé khước từ và không giám nhận. " Không sao đâu, anh cho, coi như anh cho mượn, sau này em giàu, mà có duyên gặp lại thì trả anh cũng được".Nhanh tay giành chiếc âu đựng cháu của cậu vào bảo bà chủ quán cho đầy một âu rồi đưa cho cậu bé.- Em cứ vào với mẹ đi, anh thanh toán cho.Thấy mắt cậu bé rưng rưng, rồi nhẹ nhàng nói " Em cảm ơn, cảm ơn anh đã cho em một bữa no bụng, cảm ơn anh"Không em ak, anh mới phải cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh một cảm nhận, một góc khuất của những người trên bản cao. Hy vọng mọi điều tốt lành sẽ đến với em và gia đình. Sống mũi còn cay khi nghe những gì em nói, dắt xe khỏi quán, đầu còn vương vấn hình ảnh em, một người con hiếu thảo. Tự hỏi đến khi nào, mình mới bằng một nửa của em ????
HÃY SUY NGHI MÌNH NÊN LÀM GÌ...........Lan Le
正在翻譯中..
結果 (繁體中文) 2:[復制]
復制成功!
有人不小心讀別哭.....
今天去了附近的安沛一家醫院食堂,請撥打1米的正餐,所謂的“最豪華”。在餐桌坐下吃飯,看土堆板塊全面因此想出來的食物。
一個男孩不減1盤的回落圍坐在一起,看著憔悴的面容,黝黑的皮膚,穿著單薄的貢絲錦和涼鞋梨蜂窩只是多一點了年底,我的衣服民族猜測高地。
XOT超越水煮白菜只是找板,鑲嵌張志賢和他的兩片豆腐小白米。
-我在那吃什麼?
-是的,只有5000米應該是這麼多錢遣散。
在你的盤子猛地一震看下來,板40萬人,5000板。
-你在哪裡,順著城市嗎?
-我在穆滄柴家,我把我的母親病在醫院裡。我的父親在森林斜線去,以玉米賣錢範圍治愈他的母親。
-但你看看還有那麼為什麼在媽媽吃 ​​什麼?
-我只敢吃每餐這個樣子,而不是向下的錢為母親,兒童購買設備此粥為食媽媽了。
當她說男孩指著塑料鎖粥。
-你母親病得很重,人跟下來對待新醫院,家裡沒有採取過的葉子是哪裡有賣你的房子和水牛,玉米今年將不會在本賽季,雨,冷藍色你們倆苦不堪言。我每天只敢花14000只。5000買米吃了這頓午餐,2000粥早餐的媽媽2萬至5000粥湯吃午飯,下午和他的母親吃了。
當然發現太辣的鼻子,而不是也許在世界上這麼多的人的痛苦,誰這樣的人不能吃所有的時間。肉用幾片會議直接製版男孩:
-我吃,我不吃這一切,你只是吃自然的,不要怕。
立即再次抓手板區進入,眼睛剛下白盤釉。
- EM剛吃過了,你說的。
-謝謝你,我不吃這一切,所以我把成片狀,與她的母親一起吃飯
的這個時候在他面前只能紛紛轉向閃光板。我還擔心在飢荒時期的母親。你值得擁有比 ​​成百上千的其他人在社會中作為父母如糞土,侮辱,威脅,或者更確切地說,是不忠了。
-你還在上學,是什麼檔次呢。
-我不,我只完成了3級,且必須留下來,如果還在上學,今年上六年級的孩子們了。在回家的老師也建議我去上學,但如果我走了,我知道該怎麼媽,沒錢上學,我渴望這個詞,要上學了,但是只為當我不窮了。
可能是我的AK,“窮”是不是犯罪,我差錢,但你有足夠的心臟,我祝你順利擺脫貧困,她的母親癒合快,就這樣,讓我活忠實於他的童年。生活是悲慘了太多的生命,每個人都有喧囂,但至少看自己是太幸運了。他吃飯很快,迅速 ​​站了起來:
-我必須在這裡等待沒有母親
看著他著急,他的手塞進他的十萬“在這裡,你沒有太多的,我把媽媽買粥”他拒絕,並沒有收到任何董事。“不,他說,因為他借給或更高版本,豐富的,但它有魅力會見了他的工資是”贏得世界.Nhanh手裡拎著他的孫子告訴她要完成歐洲和酒保送給他的。
-我繼續著他的母親,他支付了。
看到他含淚的眼睛,然後輕輕地說,“我謝謝你,謝謝你給了我一頓飯吃飽肚子,謝謝你,”
不要阿克他們,他才得謝謝你,謝謝你給他的感覺,在高角落之一。希望一切美好的事物會來找你和你的家人。口吻也撕掉,當他聽到我說的話,把車從商店,揮之不去的頭,你的形象,一個虔誠的兒子。想知道到什麼時候,我的半新????
我想我應該做的...........樂瀾
正在翻譯中..
 
其它語言
本翻譯工具支援: 世界語, 中文, 丹麥文, 亞塞拜然文, 亞美尼亞文, 伊博文, 俄文, 保加利亞文, 信德文, 偵測語言, 優魯巴文, 克林貢語, 克羅埃西亞文, 冰島文, 加泰羅尼亞文, 加里西亞文, 匈牙利文, 南非柯薩文, 南非祖魯文, 卡納達文, 印尼巽他文, 印尼文, 印度古哈拉地文, 印度文, 吉爾吉斯文, 哈薩克文, 喬治亞文, 土庫曼文, 土耳其文, 塔吉克文, 塞爾維亞文, 夏威夷文, 奇切瓦文, 威爾斯文, 孟加拉文, 宿霧文, 寮文, 尼泊爾文, 巴斯克文, 布爾文, 希伯來文, 希臘文, 帕施圖文, 庫德文, 弗利然文, 德文, 意第緒文, 愛沙尼亞文, 愛爾蘭文, 拉丁文, 拉脫維亞文, 挪威文, 捷克文, 斯洛伐克文, 斯洛維尼亞文, 斯瓦希里文, 旁遮普文, 日文, 歐利亞文 (奧里雅文), 毛利文, 法文, 波士尼亞文, 波斯文, 波蘭文, 泰文, 泰盧固文, 泰米爾文, 海地克里奧文, 烏克蘭文, 烏爾都文, 烏茲別克文, 爪哇文, 瑞典文, 瑟索托文, 白俄羅斯文, 盧安達文, 盧森堡文, 科西嘉文, 立陶宛文, 索馬里文, 紹納文, 維吾爾文, 緬甸文, 繁體中文, 羅馬尼亞文, 義大利文, 芬蘭文, 苗文, 英文, 荷蘭文, 菲律賓文, 葡萄牙文, 蒙古文, 薩摩亞文, 蘇格蘭的蓋爾文, 西班牙文, 豪沙文, 越南文, 錫蘭文, 阿姆哈拉文, 阿拉伯文, 阿爾巴尼亞文, 韃靼文, 韓文, 馬來文, 馬其頓文, 馬拉加斯文, 馬拉地文, 馬拉雅拉姆文, 馬耳他文, 高棉文, 等語言的翻譯.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: