KHÔNG KHÓC KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI!!!!Cả trại giam bật khóc vì hai bao tải的繁體中文翻譯

KHÔNG KHÓC KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI!!!!C

KHÔNG KHÓC KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI!!!!
Cả trại giam bật khóc vì hai bao tải của mẹ

Lưu Cương phạm tội cướp giật, bị ngồi tù đã một năm. Từ ngày bị vào tù, Lưu Cương chưa có ai đến thăm.
Nhìn những phạm nhân khác thỉnh thoảng lại có người tới thăm nom, còn được người nhà mang đến bao nhiêu đồ ăn ngon, Lưu Cương nhìn thấy mà thèm, liền viết thư cho mẹ để mẹ đến thăm, nhưng không phải vì thèm những đồ ăn ấy mà vì Lưu Cương rất nhớ bố mẹ.
Sau khi gửi biết bao nhiêu cánh thư nhưng không có bất cứ hồi âm nào, Lưu Cương hiểu, bố mẹ đã bỏ rơi mình. Đau khổ và tuyệt vọng, Lưu Cương lại viết thêm một bức thư nữa, nói là “ nếu bố mẹ không đến thăm con, bố mẹ sẽ mãi mãi mất thằng con này.”. Đây hoàn toàn không chỉ là lời nói suông, những phạm nhân bị vào tù do tái phạm đã không ít lần lôi kéo anh vượt ngục. Nhưng Lưu Cương vẫn chưa hạ được quyết tâm, nay bố mẹ không còn thương xót, đoái hoài đến mình, thì còn gì để lo lắng, vấn vương nữa.
Hôm ấy trời lạnh đến buốt da buốt thịt. Lưu Cương đang bàn bạc với mấy “đại ca đầu trọc” về chuyện vượt ngục thì có người gọi giật lại: “Lưu Cương, có người đến thăm!” Là ai được nhỉ? Bước vào phòng thăm tù nhân, Lưu Cương đứng sựng lại, là mẹ! Một năm không gặp, trông mẹ thay đổi nhiều đến mức con trai mẹ không nhận ra. Mẹ mới hơn 50 tuổi mà tóc đã bạc trắng đầu, lưng mẹ còng như con tép nhỏ, người mẹ gầy gò quá, bộ quần áo mẹ mặc đã sờn rách. Mẹ đi chân trần hằn cáu bẩn và loang lổ vết máu. Bên cạnh mẹ là hai chiếc bao tải cũ.
Hai mẹ con cứ thế đứng nhìn nhau. Chưa kịp đợi Lưu Cương mở lời, nước mắt mẹ đã trực trào từ đôi mắt mờ đục. Mẹ vừa giơ tay lên quệt nước mắt, vừa nói: “Tiểu Cương à, mẹ nhận được thư con, con đừng trách bố mẹ nhẫn tâm. Thực sự là không có thời gian đi được con ạ. Bố con…lại ngã bệnh, mẹ phải chăm sóc bố con, đường lại xa xôi….” Đúng lúc ấy, có anh quản giáo bưng đến cho mẹ Lưu Cương một bát mỳ trứng còn nóng hổi, nhiệt tình nói: “Bác ăn đi cho nóng rồi lại nói chuyện tiếp ạ.” Mẹ Lưu Cương vội đứng dậy, xoa xoa tay lên người, nói: “Thế này sao được”. Quản giáo đặt bát canh vào tay mẹ Lưu Cương, cười, nói: “Mẹ cháu cũng tầm tuổi bác, mẹ ăn một bát mỳ trứng của con trai không được sao?” Mẹ Lưu Cương không nói gì nữa, cúi đầu ăn “sụp soạp”. Bà ăn một cách ngon lành như mấy ngày chưa được miếng cơm nào vào bụng.
Đợi mẹ ăn xong, Lưu Cương nhìn xuống đôi chân sưng đỏ, nứt bao vết máu của mẹ, xót xa hỏi: “Mẹ, chân mẹ sao thế? Giầy của mẹ đâu rồi ạ?” Chưa kịp đợi mẹ trả lời, quản giáo liền tiếp lời: “Vì bác đi bộ nên mới thế, giầy của bác đã bị rách từ trước rồi.”Đi bộ sao? Từ nhà đến đây phải mất ba bốn trăm dặm, hơn nữa đoạn đường núi rất dài! Lưu Cương từ từ cúi người xuống, khẽ xoa lên đôi chân của mẹ: “Mẹ ơi, sao mẹ không bắt xe tới? Sao mẹ không mua giầy mới?”
Mẹ vội thu chân vào, nói: “Sao phải bắt xe chứ, đi bộ cũng tốt mà”, mẹ thở dài, “Năm nay lợn bị dịch, mấy con lợn ở nhà đều chết hết, vụ mùa năm nay thu hoặch cũng kém, còn bố con…..đi khám bệnh…..cũng tốn bao nhiêu tiền…….Bố con mà khỏe thì bố mẹ đã đến thăm con lâu rồi, đừng trách bố mẹ con nhé.”
Anh quản giáo lau nước mắt, lặng lẽ rời đi. Lưu Cương cúi đầu hỏi: “Thế bố con đỡ hơn chưa mẹ?”
Lưu Cương đợi mãi không thấy mẹ trả lời, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mẹ đang lau nước mắt, mẹ nói: “Cát bụi hết cả vào mắt i, con hỏi bố con à? Bố con sắp khỏi rồi…..Bố con bảo với mẹ là nói với con là đừng lo gì cho ông ấy, cố gắng mà cải tạo con ạ.”
Thời gian thăm phạm nhân đã hết. Quản giáo đi đến, trong tay cầm một ít tiền, nói: “Bác à, đây là chút tấm lòng của quản giáo chúng con, bác không thể đi chân trần về được bác à, nếu không, Lưu Cương sẽ đau lòng lắm ạ!”
Mẹ Tiểu Cương xua tay, nói: “Sao thế được, con bác vẫn còn ở đây, các cháu cũng đủ vất vả lắm rồi, bác còn cầm tiền của các cháu thì tổn thọ cho bác lắm!”
Anh quản giáo run run giọng nói: “Phận làm con đã không những không cho bố mẹ được hưởng phúc, lại bắt bố mẹ già cả phải lo lắng suy nghĩ, để bác đi chân đất mấy trăm dặm đến đây, nếu lại để bác đi chân trần về, thì thử hỏi người con này có còn là người nữa không bác?”
Lưu Cương không thể nói lại được gì, hét như xé giọng: “Mẹ!” Sau đó không nói thêm gì nữa, bên ngoài cửa sổ là tiếng khóc thút thít, anh quản giáo phải lùa đám phạm nhân đang lao động cải tạo ra chỗ khác.
Lúc này, có một người giám ngục bước vào phòng, cố tình lảng sang chủ đề khác: “Thôi đừng khóc nữa, mẹ đến thăm con trai là chuyện vui, đáng ra phải cười mới đúng, để tôi xem bác mang đồ gì ngon đến nào.” Vừa nói, người giám ngục vừa cầm ngược bao tải xuống. Mẹ Lưu Cương không kịp chặn lại. Mọi thứ ở trong bao rơi ra ngoài. Ngay lúc ấy, tất cả mọi người có mặt đều lặng người đi.
Bao tải thứ nhất bị rơi ra, toàn là bánh bao, bánh nướng bị nứt toác thành bốn, năm mảnh, cứng như đá, không cái nào giống cái nào. Không cần nói cũng biết đây là đồ mẹ Lưu Cương đi ăn xin trên đường. Mẹ Lưu Cương lúng túng, hai tay túm lấy góc áo, nói: “Con ạ, đừng trách mẹ đã làm như vậy, quả thật là ở nhà không còn thứ gì có thể mang đi được nữa….”
Lưu Cương hình như không nghe thấy gì, chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc bao tải thứ hai, đó là một hộp tro cốt! Lưu Cương đứng ngẩn người, hỏi: “Mẹ, đây là cái gì thế mẹ?” Mẹ Lưu Cương thất thần, hốt hoảng, giơ tay ra ôm chặt lấy chiếc hộp: “Không….không có gì đâu con…..” Lưu Cương giành lấy như phát điên, toàn thân run lên bần bật: “Mẹ, đây là cái gì?!”
Mẹ Lưu Cương ngồi phệt xuống như người mất hết sức lực, mái tóc bạc khẽ lay động. Một lúc sau, bà mới gắng gượng, nói: “Đấy là…bố con! Vì gom góp tiền đến thăm con, bố con đi làm quần quật không kể ngày đêm, bố con bị ngã gục vì suy nhược. Trước khi chết, ông ấy nói khi còn sống không đến thăm con được, ông ấy rất buồn, sau khi chết nhất định phải đưa ông ấy đến thăm con, ông ấy muốn nhìn con lần cuối…”
Cả trại giam bật khóc vì hai bao tải của mẹ Lưu Cương gào lên một tiếng như xé lòng xé ruột: “Bố, con sẽ thay đổi…” Nói rồi, anh quỳ sụp xuống, va mạnh đầu xuống đất. Bên ngoài phòng thăm phạm nhân, phạm nhân lần lượt quỳ rạp xuống đất, tiếng khóc thảm thiết vang đến tận đến trời xanh…

Share nếu bạn thấy có ý nghĩa nhé
0/5000
原始語言: -
目標語言: -
結果 (繁體中文) 1: [復制]
復制成功!
別哭不是人!!!這兩個拘留轉兩麻袋的母親的哭聲劉剛犯搶劫罪,在監獄裡坐了一年。從監獄,劉強沒人來拜訪。看看其他囚犯有時候有的人探視,也帶來了家裡多少好的食物,保存鑽石想見到這樣渴望瞬間,寫信給我的母親我的母親來參觀,但並不是因為那是食物的渴望,因為劉剛懷念他們的家長。在發送後翼知道多少消息,但沒有任何回饋任何,保存的鑽石,她的父母就遺棄了她。苦難和絕望,保存為鑽石背寫封信了,說:"是否父母不來探視子女,父母將永遠失去這個兒子。。這不是只是 word 公平,罪犯坐牢,因為它不是幾個吸引你。但劉剛尚未確定,現在父母不再有憐憫,Hoai 交換自己,然後沒什麼煩惱,聯合王國。冷的天皮膚肉燃燒燃燒排尿的排尿。與這些"大哥哥"光頭關於監獄然後回叫混蛋保存鑽石:"保存為鑽石,有前來參觀的人!"是誰?走進房間來探訪囚犯,保存鑽石站 sựng,是媽媽!一年沒有見過,很多改的母親看起來兒子母親不會外泄。新媽媽更多的不是白色的第一銀袖口作為小丁香,媽媽瘦媽媽穿的衣服太,他的母親背上本已緊張的頭髮的 50 年。父母根深蒂固的赤腳零碎和骯髒。除了他的兩個麻袋。Hai mẹ con cứ thế đứng nhìn nhau. Chưa kịp đợi Lưu Cương mở lời, nước mắt mẹ đã trực trào từ đôi mắt mờ đục. Mẹ vừa giơ tay lên quệt nước mắt, vừa nói: “Tiểu Cương à, mẹ nhận được thư con, con đừng trách bố mẹ nhẫn tâm. Thực sự là không có thời gian đi được con ạ. Bố con…lại ngã bệnh, mẹ phải chăm sóc bố con, đường lại xa xôi….” Đúng lúc ấy, có anh quản giáo bưng đến cho mẹ Lưu Cương một bát mỳ trứng còn nóng hổi, nhiệt tình nói: “Bác ăn đi cho nóng rồi lại nói chuyện tiếp ạ.” Mẹ Lưu Cương vội đứng dậy, xoa xoa tay lên người, nói: “Thế này sao được”. Quản giáo đặt bát canh vào tay mẹ Lưu Cương, cười, nói: “Mẹ cháu cũng tầm tuổi bác, mẹ ăn một bát mỳ trứng của con trai không được sao?” Mẹ Lưu Cương không nói gì nữa, cúi đầu ăn “sụp soạp”. Bà ăn một cách ngon lành như mấy ngày chưa được miếng cơm nào vào bụng.Đợi mẹ ăn xong, Lưu Cương nhìn xuống đôi chân sưng đỏ, nứt bao vết máu của mẹ, xót xa hỏi: “Mẹ, chân mẹ sao thế? Giầy của mẹ đâu rồi ạ?” Chưa kịp đợi mẹ trả lời, quản giáo liền tiếp lời: “Vì bác đi bộ nên mới thế, giầy của bác đã bị rách từ trước rồi.”Đi bộ sao? Từ nhà đến đây phải mất ba bốn trăm dặm, hơn nữa đoạn đường núi rất dài! Lưu Cương từ từ cúi người xuống, khẽ xoa lên đôi chân của mẹ: “Mẹ ơi, sao mẹ không bắt xe tới? Sao mẹ không mua giầy mới?”Mẹ vội thu chân vào, nói: “Sao phải bắt xe chứ, đi bộ cũng tốt mà”, mẹ thở dài, “Năm nay lợn bị dịch, mấy con lợn ở nhà đều chết hết, vụ mùa năm nay thu hoặch cũng kém, còn bố con…..đi khám bệnh…..cũng tốn bao nhiêu tiền…….Bố con mà khỏe thì bố mẹ đã đến thăm con lâu rồi, đừng trách bố mẹ con nhé.”Anh quản giáo lau nước mắt, lặng lẽ rời đi. Lưu Cương cúi đầu hỏi: “Thế bố con đỡ hơn chưa mẹ?”Lưu Cương đợi mãi không thấy mẹ trả lời, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mẹ đang lau nước mắt, mẹ nói: “Cát bụi hết cả vào mắt i, con hỏi bố con à? Bố con sắp khỏi rồi…..Bố con bảo với mẹ là nói với con là đừng lo gì cho ông ấy, cố gắng mà cải tạo con ạ.”Thời gian thăm phạm nhân đã hết. Quản giáo đi đến, trong tay cầm một ít tiền, nói: “Bác à, đây là chút tấm lòng của quản giáo chúng con, bác không thể đi chân trần về được bác à, nếu không, Lưu Cương sẽ đau lòng lắm ạ!”Mẹ Tiểu Cương xua tay, nói: “Sao thế được, con bác vẫn còn ở đây, các cháu cũng đủ vất vả lắm rồi, bác còn cầm tiền của các cháu thì tổn thọ cho bác lắm!”Anh quản giáo run run giọng nói: “Phận làm con đã không những không cho bố mẹ được hưởng phúc, lại bắt bố mẹ già cả phải lo lắng suy nghĩ, để bác đi chân đất mấy trăm dặm đến đây, nếu lại để bác đi chân trần về, thì thử hỏi người con này có còn là người nữa không bác?”Lưu Cương không thể nói lại được gì, hét như xé giọng: “Mẹ!” Sau đó không nói thêm gì nữa, bên ngoài cửa sổ là tiếng khóc thút thít, anh quản giáo phải lùa đám phạm nhân đang lao động cải tạo ra chỗ khác.Lúc này, có một người giám ngục bước vào phòng, cố tình lảng sang chủ đề khác: “Thôi đừng khóc nữa, mẹ đến thăm con trai là chuyện vui, đáng ra phải cười mới đúng, để tôi xem bác mang đồ gì ngon đến nào.” Vừa nói, người giám ngục vừa cầm ngược bao tải xuống. Mẹ Lưu Cương không kịp chặn lại. Mọi thứ ở trong bao rơi ra ngoài. Ngay lúc ấy, tất cả mọi người có mặt đều lặng người đi.Bao tải thứ nhất bị rơi ra, toàn là bánh bao, bánh nướng bị nứt toác thành bốn, năm mảnh, cứng như đá, không cái nào giống cái nào. Không cần nói cũng biết đây là đồ mẹ Lưu Cương đi ăn xin trên đường. Mẹ Lưu Cương lúng túng, hai tay túm lấy góc áo, nói: “Con ạ, đừng trách mẹ đã làm như vậy, quả thật là ở nhà không còn thứ gì có thể mang đi được nữa….”
Lưu Cương hình như không nghe thấy gì, chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc bao tải thứ hai, đó là một hộp tro cốt! Lưu Cương đứng ngẩn người, hỏi: “Mẹ, đây là cái gì thế mẹ?” Mẹ Lưu Cương thất thần, hốt hoảng, giơ tay ra ôm chặt lấy chiếc hộp: “Không….không có gì đâu con…..” Lưu Cương giành lấy như phát điên, toàn thân run lên bần bật: “Mẹ, đây là cái gì?!”
Mẹ Lưu Cương ngồi phệt xuống như người mất hết sức lực, mái tóc bạc khẽ lay động. Một lúc sau, bà mới gắng gượng, nói: “Đấy là…bố con! Vì gom góp tiền đến thăm con, bố con đi làm quần quật không kể ngày đêm, bố con bị ngã gục vì suy nhược. Trước khi chết, ông ấy nói khi còn sống không đến thăm con được, ông ấy rất buồn, sau khi chết nhất định phải đưa ông ấy đến thăm con, ông ấy muốn nhìn con lần cuối…”
Cả trại giam bật khóc vì hai bao tải của mẹ Lưu Cương gào lên một tiếng như xé lòng xé ruột: “Bố, con sẽ thay đổi…” Nói rồi, anh quỳ sụp xuống, va mạnh đầu xuống đất. Bên ngoài phòng thăm phạm nhân, phạm nhân lần lượt quỳ rạp xuống đất, tiếng khóc thảm thiết vang đến tận đến trời xanh…

Share nếu bạn thấy có ý nghĩa nhé
正在翻譯中..
結果 (繁體中文) 2:[復制]
復制成功!
不是一個人不能哭!!!!
都哭了監獄的母親兩麻袋劉剛犯搶劫罪,有一個年監禁判決。從白天到監獄,劉剛沒有人訪問。在其他囚犯有時不得不人來參觀,也帶來了很多家人們如何吃好吃的,劉剛看到慾望,立即寫信母親母親參觀,但由於食物的渴望不就是因為劉剛錯過了她的父母。經過無數發送信件翼,但沒有任何回應的是,劉剛明白,父母已經花他的秋天。痛苦和絕望,劉剛更寫了一封信,他說:“如果父母不參觀的孩子,父母會永遠失去這個孩子。” 這不只是一句空話,這些罪犯在監獄累犯一再拖著他逃脫。但劉剛還沒有確定下來,這個就是慈悲父母不再,聞所未聞給你了,你還有什麼好擔心,再纏。今天,他是冷的冷鮮肉冷的皮膚。劉剛正與幾個“大光頭歌手”關於逃了出來,讓人們打電話退縮:“劉剛,有客人!”正如有人呢?探訪囚犯進入房間,劉剛戛然而止,母親!有一年沒有見面,母親看起來變化很大,她不承認他的兒子。新媽媽50歲,白髮蒼蒼的頭,背袖口母親的小丁香,太瘦了母親,母親穿的衣服穿。母親光著腳和骯髒惡毒的血絲。除了兩麻袋的母親也老了。母親和女兒互相看了看站在。沒有時間去等待劉剛開口說話,淚水盈滿她的母親是烏雲密布的眼睛。母親剛抬起手擦乾眼淚,說:“小剛,母親收到一封來自我,我不怪我的父母無情。真的是沒有時間親愛的。...再次病倒的父親,母親慈愛的父親;遙遠的路......“那一刻,他的區長劉剛媽媽低地要了一碗雞蛋面依然火爆,熱情地說:”你吃。去燙,然後聊得來,請“我站起來匆忙劉剛,搓著手對人說:”這顆星“。監獄長放湯在她手裡保存一般,大笑,說道:“我的母親是同歲醫生,吃了一碗兒子不可用麵條雞蛋的母親”母親劉崗說,僅此而已,鞠躬吃“崩潰肥皂“。她的肚子吃了美味的大米件數天未還。等待母親吃,劉剛低頭紅腿腫,裂殼母親的血液,尖銳的問題:“媽媽,媽媽的腳錯了嗎?哪裡是她母親的鞋子,先生“沒有時間等待的母親回答說,區長馬上繼續:”由於新醫生的步行鞋的醫生們從此撕裂之前,“走回來?從這裡拿回家來三四百英里處,山多很長的距離!劉剛慢慢地彎下腰,輕輕按摩到他母親的腿:“媽媽,為什麼不趕公交車到她的母親??為什麼不買新鞋媽媽“ 她衝進真空接收器,說:“如何啟動汽車,但走路也不錯,”她嘆了口氣,“今年的豬被翻譯,有些豬死在年底,今年的收成收成很差,父親... ..di醫療......多少..cung ...... .Bo健康的孩子,父母來看望我很長一段時間,家長不要怪我,請。 “ 監獄長,他擦乾眼淚,悄然離開。劉剛躬身問道:“那麼你爸爸媽媽現在好多了” 保存維吾爾族等待沒感覺,她回答說,剛抬起頭鋸她擦著眼淚,她說:“除塵雙眼我,你問這個孩子?爸爸你要來了吧......我告訴..Bo媽媽告訴我不要擔心他,那嘗試親愛的裝修。“ 時間已經用完了探訪囚犯。監獄長去,拿在手裡有點錢,說:“叔叔啊,這是我們的獄卒的幼小的心靈,醫生無法遊戲的赤腳醫生,如果不是,劉剛會傷害太多了,先生“ 小剛母親擺擺手,說:“什麼,醫生還在這裡,你已經有了一個很長的不夠努力,他還拿錢從她的叔叔,對生命的極大損害” 他抖監獄長顫抖的聲音:“我已經不是現任不喜歡被父母,父母開始著急,老想著,走赤腳醫生數百英里來到這裡,如果不著手赤腳醫生,然後執行這個孩子不排除再一個人“?劉剛不能說任何東西,因為大呼小叫撕裂的聲音:“媽媽2”無話不說別的,窗外就是哭叫聲。輕輕地,他的獄卒給囚犯趕人群強迫勞動離開現在,有一個獄卒走進房間,刻意迴避其他主題:“不要哭,媽媽兒子參觀很有趣,應該有新的笑容吧,讓我看看醫生攜帶好所有的。“他一邊說著,獄卒舉行了副麻袋下來。劉剛母親無法攔截。在袋子都掉了出來。在那一刻,在場的所有人都傻眼了去了。怎麼摘下來的第一個負載,充分餃子,餡餅被分成四五件,堅硬如石,沒有一個像呢。不用說,這是母親劉剛地圖乞討在大街上。劉剛媽媽笨拙,手抓住牆角的襯衫,說:“你,先生,不要怪媽媽這樣做,的確是在家裡不再什麼都可以拿走任何更多......” 劉剛顯然不是聽到沒有,只是盯著麻袋其次,還有一個盒子骨灰!劉剛站在愣,問道:“媽媽,這是什麼,媽媽?”母親劉剛驚愕,恐慌,伸出他的手抓著箱子:“不......。沒有任何你... ..”劉剛偷像瘋了似的,全身顫抖,“媽媽,這是什麼?!” 母親保存岡碧坐下,因為人們失去力量,花白的頭髮飄揚。過了一會兒,她很緊張,說:“這是......你的父親!自籌款去拜訪您,爸爸辛辛苦苦工作白天和黑夜,我的父親被砍伐抑鬱症。臨死前,他說,雖然還活著看到孩子們,他很傷心,之後香消玉殞帶他探望孩子,他想看到的最後一次......“ 兩個監獄哭了兩個母親劉剛麻袋尖叫像排便撕裂人丁:“爸爸,我會改變......”說完,他跪在下跌,頭撞到了地上。房外探訪,違者轉向石蕊劇院在地上,痛苦地哭,直到酒的天空... 分享,如果你發現有意義離線




















正在翻譯中..
 
其它語言
本翻譯工具支援: 世界語, 中文, 丹麥文, 亞塞拜然文, 亞美尼亞文, 伊博文, 俄文, 保加利亞文, 信德文, 偵測語言, 優魯巴文, 克林貢語, 克羅埃西亞文, 冰島文, 加泰羅尼亞文, 加里西亞文, 匈牙利文, 南非柯薩文, 南非祖魯文, 卡納達文, 印尼巽他文, 印尼文, 印度古哈拉地文, 印度文, 吉爾吉斯文, 哈薩克文, 喬治亞文, 土庫曼文, 土耳其文, 塔吉克文, 塞爾維亞文, 夏威夷文, 奇切瓦文, 威爾斯文, 孟加拉文, 宿霧文, 寮文, 尼泊爾文, 巴斯克文, 布爾文, 希伯來文, 希臘文, 帕施圖文, 庫德文, 弗利然文, 德文, 意第緒文, 愛沙尼亞文, 愛爾蘭文, 拉丁文, 拉脫維亞文, 挪威文, 捷克文, 斯洛伐克文, 斯洛維尼亞文, 斯瓦希里文, 旁遮普文, 日文, 歐利亞文 (奧里雅文), 毛利文, 法文, 波士尼亞文, 波斯文, 波蘭文, 泰文, 泰盧固文, 泰米爾文, 海地克里奧文, 烏克蘭文, 烏爾都文, 烏茲別克文, 爪哇文, 瑞典文, 瑟索托文, 白俄羅斯文, 盧安達文, 盧森堡文, 科西嘉文, 立陶宛文, 索馬里文, 紹納文, 維吾爾文, 緬甸文, 繁體中文, 羅馬尼亞文, 義大利文, 芬蘭文, 苗文, 英文, 荷蘭文, 菲律賓文, 葡萄牙文, 蒙古文, 薩摩亞文, 蘇格蘭的蓋爾文, 西班牙文, 豪沙文, 越南文, 錫蘭文, 阿姆哈拉文, 阿拉伯文, 阿爾巴尼亞文, 韃靼文, 韓文, 馬來文, 馬其頓文, 馬拉加斯文, 馬拉地文, 馬拉雅拉姆文, 馬耳他文, 高棉文, 等語言的翻譯.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: