Thả nước mắt vào gió, thả nỗi buồn vào nụ cười, thả quá khứ vào ký ức! Một cuộc tình tan vỡ, một người đi, một người ở lại, có khi nào gặp lại nhau không? Chẳng phải có ai đó nói, để gặp nhau ở kiếp này kiếp trước chúng ta phải chạm mặt nhau 1000 lần, hóa ra những cố gắng ở kiếp trước đổi lại chỉ một chữ “ duyên” mà thôi, cứ nói kiếp trước kiếp sau, nhưng mấy ai biết liệu nó có tồn tại. Yêu nhau chẳng hề đơn giản, nhưng chia tay sao lại quá dễ dàng, cảm giác phủi tay nhẹ nhàng là chấm dứt tất cả. Có lẽ nào chỉ là giấc mộng đêm đông mà thôi, khi bạn tỉnh mộng thì tất cả cũng đã tan theo gió. Một bông hoa tuyết rực rỡ khoe sắc giữa đêm đông, nó vẫn luôn im lìm trong thế giới của riêng mình, mỏng manh mà dễ tan vỡ, khi đêm qua đi ánh nắng lên cũng là lúc hoa tuyết tan biến mãi mãi, nhưng hoa tuyết lại yêu chàng nắng, nó ao ước một lần được gần kề cái ấm áp, tiếc rằng khi nó thực hiện được ao ước cũng là lúc nó tan chảy thành nước. Nhưng hoa tuyết vẫn cười, vẫn hạnh phúc khi nó biết ấm áp là gì. Có lẽ tình yêu của Bảo Bình cũng vậy, chỉ ngắn ngủi như hoa tuyết mà thôi, mong chờ ấm áp, nhưng sự đánh đổi để có được sự ấm áp đó lại là đánh mất chính bản thân mình, nực cười thay cho sự đánh đổi, chính t cũng không cam tâm, làm sao mà cười, mà hạnh phúc như hoa tuyết được chứ, tại sao Bảo Bình lại phải chịu bi thương trong tình yêu chứ, tại sao lại cứ phải là Bảo Bình bọn mình??? Chắc tại chẳng ai hiểu nổi Bảo Bình mà thôi, chẳng ai đủ kiên nhẫn để đem đến ấm áp cho Bảo Bình. Để rồi khi chia tay, họ chỉ biết trách móc Bảo Bình vô tình, chỉ biết so đo Bảo Bình lạnh lùng, dường như họ chưa bao giờ nhìn lại những gì Bảo Bình từng làm cho họ, hay do Bảo Bình quá tận tâm để rồi thành vô tâm, quá quan tâm để rồi thành vô tình, quá bao dung để rồi thành lạnh lùng…. Chia tay bạn quay mặt đi quá nhanh, làm sao bạn thấy nước mắt Bảo Bình lặng lẽ rơi chứ, trước mặt bạn nó chỉ mỉm cười mà thôi, nụ cười giả tạo đầy chua chát, khóc không lên tiếng, vì sao ư? Vì Bảo Bình đã quen đi hứng nước mắt cho người khác rồi, để đến khi chính mình rơi lệ lại chẳng thể hứng nổi, cứ để nó rơi, không lau, không nức nở, rồi sẽ tự khô thôi. Chẳng phải Bảo Bình không để tâm tới tình yêu này khi chia tay, chỉ là Bảo Bình thấy cần làm gì đó giúp bạn quên đi nó mà thôi, hạ sự tổn thương xuống ở mức thấp nhất, nên nó sẽ chẳng trách móc hay níu kéo bạn, nó hiểu rằng đã nứt sẽ chẳng lành lặn, đã qua đi hãy cứ để qua đi, không phải của mình có giữ cũng không nổi. Nó chỉ có thể đeo lên chiếc mặt nạ tỏ ra bình thường, nó sẽ xóa sạch mọi thứ, biến mất để bạn quên nó đi, mọi tổn thương nó sẽ ôm trọn vào lòng và gặm nhấm, nó luôn tin rằng nó đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả, nó luôn đứng dậy được dù đau đớn đến đâu, thời gian là điều nó có, nên nó vẫn bình tĩnh mà đối diện với bạn cùng nụ cười khác lên môi.