Ngày quyết định lấy ck mẹ bảo: "Lấy ck xa sau này vất vả thì đừng kêu ai nhá"
Ngày trẻ nghĩ đơn giản lắm chỉ là hơn 150km 3 tiếng ô tô chứ mấy, nghĩ hạnh phúc là phải lấy người mình yêu. Ảo tưởng sức mạnh là bỏ tất cả gia đình, bạn bè thậm chí công việc nhiều người mơ ko đc để đi theo tiếng gọi của con tim là anh hùng, sẽ được tung hô thán phục, ck mình sẽ vì thế mà yêu thương trân trọng mình.
Cơ mà đời ứ phải là mơ. Ko nghe lời người lớn nhất là bố mẹ mình là 1 sai lầm mà cái sai lầm này phải trả bằng rất nhiều thứ nhất là nước mắt.
Cái hào hứng của cuộc sống hôn nhân mới bắt đầu ko lâu sau tắt ngóm. À thì ra sống ở 1 thành phố xa lạ chẳng phải điều dễ dàng gì. Ko anh em họ hàng thân thích, ko bạn bè..ko tất cả. Hoá ra mấy câu sến sẩm kiểu kiểu "e chỉ cần a thôi, được ở bên a e thấy hạnh phúc rồi, hay cuộc sống của e chỉ có a là đủ rồi" đều là sách vở cả.
Bỏ việc để rồi thất nghiệp suốt ngày quẩn trong 4 bức tường nhà chỉ đợi ck về. Nói vui nhưng xót hết cả lòng "nếu dỗi ck thì chỉ có chơi một mình". Chả biết ck có chán ko chứ bản thân mình thì chán tới tận cổ, chán đến phát rồ người..để rồi Tấm biến thành Cám lúc nào chả hay nữa.
Có những lúc nhớ nhà, nhớ bạn bè muốn được tụ tập đi đâu đó hay đơn giản là muốn có người nói chuyện đến quay quắt. Có những lúc ngồi hàng giờ trong nhà chỉ để nhìn ra ngoài đường nước mắt cứ rơi chẳng kìm lại được. Đấy là còn được ck chiều. Chứ ko chắc bỏ đi hết để làm lại từ đầu quá. Ai hiểu? Ai thấu?
Hôm nào được ck rủ đi ăn với anh em bạn bè thì mừng như chết đuối vớ phải cọc vì lý do đơn giản thôi đó là được mặc đẹp, được trang điểm nhẹ nhàng..được thấy mình "sống".
Và đỉnh điểm của "cái sự lấy ck xa" là việc đi đẻ một mình. Vâng là một mình. Đau đẻ thì biết rồi đấy vậy mà phải xách giỏ lên taxi vào cái lúc mưa bão. Đau chết đi sống lại vẫn ko kêu lấy nửa lời. Vẫn bình tĩnh nói tròn vành rõ chữ hoàn cảnh cơ sự cho từ a taxi đến a bác sĩ làm thủ tục hộ, từ chị y tá ra công chạy ra hành lang hỏi "người nhà của Thảo đâu nhỉ" đến bác sĩ khám. Nổi tiếng khắp mấy phòng đẻ hôm đó ai cũng ngó xem mặt xem đứa nào mà liều thế.. Đến khi gọi được cho ck, nhìn thấy ck chỉ khóc, nước mắt rơi ko biết bao là nhiêu ko phải do đau mà do tủi, tủi thân đến cực độ. Trong phòng chờ ai cũng có mẹ đi cùng, người nhà ra vào như đi chợ. Mình trong cái đêm trời trở lạnh vẫn váy bầu mùa hè..lạnh phải mượn áo bác đi trông con đẻ, bụng đói cồn cào ngửi mùi phở chỉ muốn ra xin ăn tạm vài thìa. Ck trông vợ thì lăn ra ngủ như chết vì tối mới đi uống tiếp khách. Chả hiểu đến giờ vẫn ko hiểu mình lỡ làm gì mà lại có thời điểm bi thảm đến vậy. Cái đêm hôm đấy dài hơn 1 thế kỷ à ko nhiều thế kỷ. Rồi đến lúc đau đẻ cũng ko có ai bên cạnh ngoài chị hàng xóm, ck bảo lúc đấy đang xoắn đủ việc chả nghe thấy tiếng con khóc. Vậy là cái sai lầm của mình kéo theo cả con cái cũng thiệt thòi. Đẻ con xong xuôi ông bà nội ngoại mới xuống đến nơi. Nhìn thấy mẹ lại khóc. Chỉ muốn hét lên "Mẹ ơi con chừa rồi, con ko lấy ck xa nữa đâu" nhưng muộn rồi con ạ..
Những ngày tháng sau này tự tay loay hoay cùng ck chăm con thật chẳng đơn giản chút nào. Có những lúc muốn tống hết mọi thứ vào vali để đi về "nhà". Muốn có bố mẹ ở cạnh bế con qua nhờ ông bà trông cháu cho chốc lát để làm việc này việc kia, đi chỗ này chỗ kia. Muốn rất nhiều thứ.. Nhưng xét cho cùng đó là lựa chọn của mình nên phải cố gắng mà làm, cố gắng mà chịu đựng ko dám than vãn lấy nửa lời như đã mạnh mồm từng hứa..
Rồi gần cả năm trời chả về chơi thăm bố mẹ đc 1 lần, ông bà nhớ cháu hàng tháng lại tay nải nén đồ đạc mang xuống cho con cho con cho cháu, xuống ăn được bữa cơm trưa nói được vài ba câu chuyện, cháu vừa quen ông bà thì lại đi về. Cười thì cười vậy thôi chứ bố mẹ về lại chui vào nhà tắm khóc. Cái cảm giác xót xa chẳng thể tả bằng lời.
Lúc ốm đau ck ko có nhà lại thui thủi một mình, sốt đùng đùng vẫn phải làm hết mọi việc như khi chưa ốm, con vẫn phải chăm sóc, rồi con lây mẹ, mẹ con cùng ốm.. Lúc ốm là lúc yếu đuối nhất nhưng 1 giọt nước mắt cũng ko để rơi vì nếu ko mạnh mẽ thì yếu đuối diễn ai xem? Ai hay, ai biết, ai xót, ai thương????
Xét ra nếu cuộc sống hôn nhân hạnh phúc thì ko sao chứ nếu lại theo mốt bây giờ lấy nhau về ba bảy hai mốt ngày là bỏ chả hiểu lúc đó mặt đâu mà nhìn bố mẹ.. Nhiều lúc tức cú bảo mẹ "hay con bỏ về ở với mẹ thôi".. Mẹ lại thở dài "chúng mày bây giờ sống hiện đại quá cứ thích lên là kêu bỏ, sống vì mình nhiều quá. Chả nghĩ cho con cái, bố mẹ..thích là làm, ra sao thì ra, cái tôi của đứa nào cũng lớn chả nhường nhau bao giờ..cãi nhau dăm ba câu cũng kêu bỏ, cứ coi cưới xin như trò đùa". Rồi mẹ lại khuyên "vợ ck lấy nhau về sống được với nhau mới khó chứ bỏ thì đơn giản ko, ký phát là xong, chúng mày còn trẻ thì khổ gì đâu chỉ con cái thơ dại, bố mẹ già là khổ thôi.. Gì gì thì gia đình có êm ấm cũng là do đàn bà vun vén mà ra, mình đàn bà nhịn đi một tí.."
Đắng..à mà thôi..
Vậy nên muôn đời "cá ko ăn muối cá ươn
決定採取 ck 媽媽說:"你們離開這艱苦然後 ck 不叫聲取消訂閱"超過 3 150 公里汽車百科全書,而不是這些傢伙,老想簡單的工作只是認為幸福是要檢索。電源幻想是我的家人、 朋友和甚至工作許多夢想的旅行跟隨你內心的呼喚是英雄,會歡呼的讚美,ck 會如此真誠地愛。生命是瘀。他的父母正如一個錯誤被很多人的錯誤是眼淚不給大人聽。興奮的新的婚姻生活開始關閉 ngóm 後時間不長。好了住在陌生的城市 1 並不容易。不要關閉親戚、 兄弟、 沒有朋友。並不是所有的。原來那些句子毫無新意的 sẩm 模型類型"e 只是,被側 e 然後,快樂或你的生活 e 只是不夠"書。放棄我的工作和一天內 4 牆上,只在等待 ck 關於失業。說快樂但發發慈悲吧,"如果走得很遠,只玩 ck 自己"。知道 ck 煩過自己而不是無聊不採取股票,無聊玩危險的人。然後轉入表謝謝你總是或。有在家裡,還記得你的朋友想要在其他地方聚集或只是想找個人說話旋轉風扇。有房子坐幾個小時,只是為了看看外面路眼淚保持下降沒有鉗子。它也是要對照。反正不確定離開太開始。是誰出?一個眼鏡嗎?分鐘就會 ck 紫荊花去吃與我的兄弟朋友然後慶祝像溺水堆出於簡單的襪子已經穿好衣服,被溫柔的化妝。看他的"生活"。Và đỉnh điểm của "cái sự lấy ck xa" là việc đi đẻ một mình. Vâng là một mình. Đau đẻ thì biết rồi đấy vậy mà phải xách giỏ lên taxi vào cái lúc mưa bão. Đau chết đi sống lại vẫn ko kêu lấy nửa lời. Vẫn bình tĩnh nói tròn vành rõ chữ hoàn cảnh cơ sự cho từ a taxi đến a bác sĩ làm thủ tục hộ, từ chị y tá ra công chạy ra hành lang hỏi "người nhà của Thảo đâu nhỉ" đến bác sĩ khám. Nổi tiếng khắp mấy phòng đẻ hôm đó ai cũng ngó xem mặt xem đứa nào mà liều thế.. Đến khi gọi được cho ck, nhìn thấy ck chỉ khóc, nước mắt rơi ko biết bao là nhiêu ko phải do đau mà do tủi, tủi thân đến cực độ. Trong phòng chờ ai cũng có mẹ đi cùng, người nhà ra vào như đi chợ. Mình trong cái đêm trời trở lạnh vẫn váy bầu mùa hè..lạnh phải mượn áo bác đi trông con đẻ, bụng đói cồn cào ngửi mùi phở chỉ muốn ra xin ăn tạm vài thìa. Ck trông vợ thì lăn ra ngủ như chết vì tối mới đi uống tiếp khách. Chả hiểu đến giờ vẫn ko hiểu mình lỡ làm gì mà lại có thời điểm bi thảm đến vậy. Cái đêm hôm đấy dài hơn 1 thế kỷ à ko nhiều thế kỷ. Rồi đến lúc đau đẻ cũng ko có ai bên cạnh ngoài chị hàng xóm, ck bảo lúc đấy đang xoắn đủ việc chả nghe thấy tiếng con khóc. Vậy là cái sai lầm của mình kéo theo cả con cái cũng thiệt thòi. Đẻ con xong xuôi ông bà nội ngoại mới xuống đến nơi. Nhìn thấy mẹ lại khóc. Chỉ muốn hét lên "Mẹ ơi con chừa rồi, con ko lấy ck xa nữa đâu" nhưng muộn rồi con ạ..Những ngày tháng sau này tự tay loay hoay cùng ck chăm con thật chẳng đơn giản chút nào. Có những lúc muốn tống hết mọi thứ vào vali để đi về "nhà". Muốn có bố mẹ ở cạnh bế con qua nhờ ông bà trông cháu cho chốc lát để làm việc này việc kia, đi chỗ này chỗ kia. Muốn rất nhiều thứ.. Nhưng xét cho cùng đó là lựa chọn của mình nên phải cố gắng mà làm, cố gắng mà chịu đựng ko dám than vãn lấy nửa lời như đã mạnh mồm từng hứa..Rồi gần cả năm trời chả về chơi thăm bố mẹ đc 1 lần, ông bà nhớ cháu hàng tháng lại tay nải nén đồ đạc mang xuống cho con cho con cho cháu, xuống ăn được bữa cơm trưa nói được vài ba câu chuyện, cháu vừa quen ông bà thì lại đi về. Cười thì cười vậy thôi chứ bố mẹ về lại chui vào nhà tắm khóc. Cái cảm giác xót xa chẳng thể tả bằng lời.Lúc ốm đau ck ko có nhà lại thui thủi một mình, sốt đùng đùng vẫn phải làm hết mọi việc như khi chưa ốm, con vẫn phải chăm sóc, rồi con lây mẹ, mẹ con cùng ốm.. Lúc ốm là lúc yếu đuối nhất nhưng 1 giọt nước mắt cũng ko để rơi vì nếu ko mạnh mẽ thì yếu đuối diễn ai xem? Ai hay, ai biết, ai xót, ai thương????Xét ra nếu cuộc sống hôn nhân hạnh phúc thì ko sao chứ nếu lại theo mốt bây giờ lấy nhau về ba bảy hai mốt ngày là bỏ chả hiểu lúc đó mặt đâu mà nhìn bố mẹ.. Nhiều lúc tức cú bảo mẹ "hay con bỏ về ở với mẹ thôi".. Mẹ lại thở dài "chúng mày bây giờ sống hiện đại quá cứ thích lên là kêu bỏ, sống vì mình nhiều quá. Chả nghĩ cho con cái, bố mẹ..thích là làm, ra sao thì ra, cái tôi của đứa nào cũng lớn chả nhường nhau bao giờ..cãi nhau dăm ba câu cũng kêu bỏ, cứ coi cưới xin như trò đùa". Rồi mẹ lại khuyên "vợ ck lấy nhau về sống được với nhau mới khó chứ bỏ thì đơn giản ko, ký phát là xong, chúng mày còn trẻ thì khổ gì đâu chỉ con cái thơ dại, bố mẹ già là khổ thôi.. Gì gì thì gia đình có êm ấm cũng là do đàn bà vun vén mà ra, mình đàn bà nhịn đi một tí.." Đắng..à mà thôi..Vậy nên muôn đời "cá ko ăn muối cá ươn
正在翻譯中..