Có những lúc ta tự cho mình không nên tin điều gì, ta không tin nhân quả hay sự tái sanh, đầu thai. Tuy trong lòng đôi lúc cũng thoáng lên những nỗi lo sợ không biết khi chết rồi ta có còn không, nếu còn ta sẽ ra sao và sẽ ở đâu. Không biết ta làm nhiều tội lỗi và giết hại nhiều sinh vật tạo nhiều ác nghiệp như vậy ta có bị trừng phạt không . Lúc đó đôi khi ta còn khởi lên trong lòng cầu mong khi chết đi là hết, mong sao chẳng có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Ta cố tự lừa dối mình để che dấu những tội lỗi mà ta đã gây ra, những việc ta làm ta để tự cho gió cuốn theo mây, rồi cũng đành chấp nhận số mệnh tự nó đưa đầy, bởi như thế ta có thể tự do ngoài vòng pháp luật vì muốn hay không với một lý trí của một con người bình thường, còn đầy dãy những tham đắm trần tục nên không thể chiến thắng được chính mình và dễ dàng từ bỏ bất cứ cái gì để cất bước tìm đến một con đường trong sáng mà không dễ gì mấy ai cũng nhận ra
Đôi khi ta tự cám thấy mình cần phải làm những điều lành rồi muốn đi tìm một chân lý cho cuộc đời mình nhưng vì sự tham lam đối với bản thân, ta không đủ tư tưởng hay ý trí để đi tìm một hướng đi. Ngược lại như thế ta sợ mình mất đi những gì đang có, những cuộc vui chơi, những điều ta chưa thỏa đáng. Vì thế ta để cuộc đời chôn lấp và rồi ta phải kinh hoàng khi một thời niên thiếu bước sang ngang. Tật bệnh đỗ xuống, ta chỉ có thể hối tiếc một thời đã qua, hoang man khi nghĩ tới con đường phía trước mà ta sắp sửa bước tới. Bàng hoàng, buốt lạnh khi một làng gió cuốn lấy thân ta, lúc này ta mới có thể cảm nhận ra một phần nào sự thống khổ khi không có một con đường và ngậm ngùi khi thấy được sự ngu muội của mình trong bao nhiêu năm qua. Chẳng làm được gì, ta không còn đôi bàn tay ngày nào như thời niên thiếu, rốt cuộc chuyện gì đến cũng đã xảy ra. Để tiếp tục cho một sự sống mới không gì hơn người ta phải phụ thuộc vào hên xui hay chờ đợi vào số phận.
Với nguyện ước thiêng liêng cũng như làm vơi hay chấm dứt đi bao nhiêu khổ đau bất hạnh của những người chưa từng biết đến phật pháp không gì hơn chính mỗi người phải tự dùng lý trí của chính mình để nhận ra đâu là con đường chân lý, đâu chính thực là chân sư mà mình cần phải tìm cầu học hỏi và nương tựa। Mỗi người nên tự đòi hỏi và phán xét những gì mình đang chúng kiến xảy ra। Như thế sẽ biết được mình cũng là một con người và có lý trí।