Dù đục, dù trong, con sông vẫn chảy
Dù cao, dù thấp, cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục hay kẻ tu hành
Đều phải sống từ những điều rất nhỏ
Ta hay chê rằng cuộc đời sao méo mó
Sao không tròn ngay tự trong tâm.
Đất ôm ấm cho hạt nảy mầm,
Nhưng chồi tự vươn lên tìm ánh sáng.
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng,
Thì chắc gì ta nhận được ra ta.
Ai trên đời cũng có thể tiến xa,
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy,
Hạnh phúc cũng giống bầu trời vậy,
Không giành riêng cho một riêng ai.
Có những điều ta không thể nói ra
Sự mẫu thuẫn chỉ riêng mình ta hiểu
Sau cứng cỏi thường có nhiều mềm yếu
Ngỗ ngược đậy che sâu thẳm những nỗi buồn
Ngẩng đầu nhìn mặt trời ta là kẻ mạnh
Gục đầu khóc một mình ai hiểu được
Để bình mình tự tin vững bước
Là những hoàng hôn ngơ ngẩn co mình
Người chẳng hiểu nên người mới lặng thinh
Ta không hiểu nên trách người nhiều vậy
Nếu người cố tìm ta mà không thấy
Thì người không phải là tri kỉ của ta.