.Người lạ , lạ đến nổi đã từng inbox cho nhau mỗi khi rãnh, từng chờ nhau mỗi khi chấm xanh hiện lên nhưng bây giờ lạ đến nổi cả hai đều online nhưng là khoảng im lặng đến đáng sợ, Lúc yêu nhau nói trăm điều nhưng khi chia tay một điều muốn nói ra cũng phải suy nghĩ , Chúng ta từng đi qua nhau , từng lướt nhẹ nhìn nhau rồi nở một nụ cười thật tươi , bắt chuyện rồi làm quen và yêu nhau nhưng tại sao bây giờ chúng ta đi qua nhau chỉ còn một cái gật đầu chào nhau rồi lặng lẽ bước đi lẽ nào chúng ta đã "Lạ" , Lạ đến nỗi một nụ cười cũng không thể nở trên môi hay vì nỗi đau ngày ấy đã làm ta quá đau buồn nên lâu rồi ta không cười đễ bây giờ đến cả cười sao cho đúng cũng là khó? , Vất vả lắm , vượt qua bao nhiêu người , bao nhiêu cái mệt mõi của cái thành phố này mới tìm được một người cùng ta đi qua những ngày tháng mệt mõi và chông gai nhưng rồi tại sao? Bao khó khăn còn vượt qua được nhưng vì một chuyện nào đó lại buông tay nhau rồi lạc lõng giữa chính cái thành phố mà ta đã gặp nhau rồi xa nhau , Nhiều lúc tự hỏi lòng rằng liệu hai ta sống cùng thành phố nhưng khi chia tay còn lại gặp nhau không? Chắc là không vì ta sợ không đủ dũng khí và ý trí đễ gặp lại nhau , gặp lại gương mặt từng nói , từng cười , từng hạnh phúc nhưng giờ gặp lại còn cười , còn vui hay chỉ là cố gắng lặng lẽ bước qua nhau thật nhanh để cho con tim này không nhận ra , không đập loạn nhịp lên vì đau nhói khi bất chợt gặp lại một người mang tên là "Người Yêu Cũ" nhưng có cũ hay không vì có hết yêu đâu mà cũ vì tim còn đau nhói khi gặp lại , còn không đủ cái dũng khí đễ gặp nhau , còn không thể cười tươi được nữa thì làm sao mà quên nhau được , làm sao đễ không còn nhớ nhau , không còn yêu nữa !
- Cơn mưa có lớn đến đâu thì cũng sẽ tạnh !
- Nhưng liệu Tim đau nhiều như thế thì bao lâu sẽ quên ?