Tôi không thích những tiếng nói to. Và không thích những lời nhộn nhạo. Tôi yêu sự im lìm và nghĩ rằng đời mình có thể sống trọn trong vùng an tĩnh đó mà không chán. Tuổi trẻ có quá nhiều nơi để đi, quá nhiều người để gặp, quá nhiều điều để nói. Nhưng rồi tháng năm sẽ phai đi màu tóc, cũng phai cả ngôn từ. Sau này chúng ta không cần nói gì cả. Sự lặng yên khi ngồi bên nhau vào một buổi chiều mà vẫn thấy đủ đầy, thương yêu và thấu cảm...