Em là cô gái nhà quê
Đi ra thành phố làm thuê lấy tiền.
Cái nghèo đói khổ triền miên
Nên đành phải chịu luỵ phiền người ta.
Vì đâu? Em phải xa nhà
Rời cha bỏ mẹ để ra trường đời.
Đài Loan khổ lắm người ơi
Sáng thì cháo loãng cầm hơi tới chiều.
Lương thì chả được bao nhiêu
Đêm nằm thương mẹ mỗi chiều ngóng con.
Ai mà chả muốn lầu son
Nhưng đành phải chịu vì con nhà nghèo.
Lỡ mang số kiếp bọt bèo
Tủi thân không dám trèo cao yêu người.
Chỉ mong duyên phận mỉm cười
Cho em gặp được một người thương em.
Không chê em phận lọ lem
Dù em gia cảnh thấp hèn.
Vẫn cùng em nguyện nên duyên vợ chồng
Tình anh như nước biển đông
Để em làm sóng trong vòng tay anh...