Năm tháng trôi đi, ta chênh vênh với cái tuổi đã toan về già. Chỉ cần một cơn gió đùa nghịch thổi thóc vào thì nụ cười đang nở chợt mím lại, đôi mắt cũng nheo luôn vì hạt bụi mềm tỏa khắp bờ mi. Thi thoảng ta muốn có được những giây phút tịch mịch, cô liêu. Thèm một cái gì đó bình yên, chút kí ức trong trẻo ngày xưa, nhưng chỉ còn là hoài niệm, đôi lúc cũng làm ta bâng khuâng khi chạm vào, nghe đời nhẹ tênh trong vòng tay mộng ảo, trong nhịp thở hư vô.