Cái tầm mà thất tình thì đăng stt ầm ầm. Những ngày sóng yên biển lặng thì cả tháng k viết cái nào vì sự quan tâm cuả mình dành hết cho 1 người mà thôi. Ct rồi mới nhận ra vì thiếu người đó, người mà luôn choán ngợp suy nghĩ của mình, mình mới dành thời gian quan tâm tới mọi người xung quanh. Nhận ra rằng bao lâu nay mình vô tâm quá, mải miết chạy theo 1 người. Tệ quá. . . Thật ra ai cũng nói mình lì, ừ thì đúng. . . nhưng lì đôi khi k phải bản chất mà là sự kìm nén lòng xem người khác có thật sự cần mình như lời họ nói k? Và tin vui là tớ toàn thất bại, sau bao lần lỗi lầm, xin lỗi, tha thứ. Chắc mình cũng ích kỉ quá khi cứ tha thứ mãi cho những điều đó. Là vì mình tự ảo tưởng, tự đưa mình vào những mơ mộng hão huyền. Mới 21 thôi nhưng tớ từng trải qua nhiều cảm xúc của cuộc sống này rồi. Vị đắng chát của thất bại, vị cay của mất mát và nước mắt, vị ngọt của tình yêu. . . Ừ thì tớ cũng đã Đủ lớn để hiểu mình cần và nên làm gì, thế nhưng đôi khi lí trí không quyết đoán được, thành ra đau khổ nối tiếp đau khổ mãi mà k rút được chân ra. Vốn không phải chỉ đánh đập mới làm tổn thương nhau mà lời nói cũng nhiều lúc làm người ta đau nhói. Não tớ thì tệ quá, ngọt ngào nó nhớ ít, cay đắng nó lại nhớ dai đến xót xa. Đùa đấy, tớ viết cái stt này vì tớ thấy bnyc của t đang làm rất tốt việc quên tớ. Tớ thì buồn nhưng cũng vui, chẳng vài dối lòng đâu nhưng vì tớ đau nhiều rồi, shock cũng nhiều rồi, có những thứ không bg nghĩ là xảy ra thì vẫn xảy ra rồi. Thế nên còn gì phải xót xa hơn nữa đâu... Đời là thế, không nên dằn vặt, phải vô tư mà sống. Có lẽ vụ này là ảnh hưởng tốt từ văn chương. Haha. Điều có lợi duy nhất mà học được từ hhđ và ông thầy.