anh cứ điềm nhiên như cọng cỏ
quanh năm đón gió, đón mặt trời
mặc em bên phố cùng thu nhớ
thơ viết đầy trang chẳng trọn lời
anh cứ là mây lơ lửng trôi
đến đi bất chợt cơn mưa đời
mặc em thao thức cùng đêm đợi
sao ở ngân hà cớ gì rơi ?
anh cứ là trăng ánh sáng soi
rải khắp nhân gian rỏ cuộc đời
mặc em soi bóng tìm trăng vớt
dù biết trăng kia, ảo ảnh thôi
anh cứ là anh thế đủ rồi ...
biết cười, biết nói, biết đùa vui
mặc em gom hết hình bóng ấy
cất mãi vào tim nhớ một đời