Con gái chúng ta dù mang danh “phái yếu” nhưng ít người muốn phô phang sự yếu đuối của mình ra để để đổi lấy sự thương xót từ thiên hạ, kể cả người mình yêu. Nhiều khi gặp những chuyện khó khăn chưa tìm được hướng giải quyết vẫn dằn lòng im lặng bởi nghĩ rằng những việc đó vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát, vẫn chưa đến mức bó tay bó chân thì sao phải nói ra. Chúng ta sợ nếu cứ ỉ ôi, than thở một chút xíu thôi nhưng lâu dần thành quen, biết đâu đến một ngày ta lại trở thành người chuyên lệ thuộc cảm xúc vào người khác, chưa kể là làm phiền đến họ. Không chỉ thế, với những cô gái có lòng tự trọng cao, họ còn sợ bị mang cái danh “giỏi ăn vạ”. Bởi thế, nhiều khi đau đầu, lo lắng và bất an vẫn nhất quyết không chịu hé răng lấy nửa lời mà âm thầm tự tìm cách giải quyết một mình.
Em cứ âm thầm chịu đựng như thế để cuối cùng nhận lấy điều gì? Điều đó có xứng đáng để em phải khổ sở im lặng như thế hay không? Có không ít chàng trai đã hỏi chúng ta câu này, nhưng hỏi để làm gì nếu thực sự vẫn chưa hiểu. Bản chất của con gái không phải là sự mạnh mẽ, họ rất cần sự cảm thông từ người bạn đồng hành của mình. Chỉ cần một chút quan tâm, thông cảm nho nhỏ thôi cũng khiến những khó khăn vất vả phía trước trở nên dễ dàng hơn hẳn. Có điều, chẳng mấy khi ta gặp được hoàng tử đích thực, cũng như chẳng phải người bạn đồng hành nào cũng biết quan tâm chia sẻ, bên cạnh ta những khi yếu lòng.