Có những khi bất lực, tôi chới với giữa khoảng không vô tận, rơi và rơi mãi, đi qua những miền đất ko có ai. Tôi đã thôi ko khóc như những ngày đầu, khóc mà làm gì, chẳng ai quan tâm, tôi giữ cho riêng tôi. Nụ cười có lẽ sẽ hong khô tất cả, tôi cũng ko biết, thực tế hong được bao nhiêu, nhưng tạm thời nụ cười làm đóng băng những vết thương lại. Nhưng lúc ấy, chả hiểu sao nước mắt tôi đã chạy vòng quanh. [左哼哼]
Tôi bất lực, trong thế giới toàn người là người, ko ai quen biết tôi, ko ai cả. Sao tôi lại có thể khóc giữa chốn đông người như vậy. Mặc kệ, đâu có ai quen biết tôi, tôi ko khóc ...là tại mưa... I'M NOT CRYING [奋斗]