Vậy đấy.
Mỗi người một nỗi lo âu. Mỗi người mỗi nỗi niềm riêng.
Phía sau nụ cười, mấy ai nhìn thấu những giọt đơn côi.
Chúng ta, nhất định đừng sống dựa vào những lời người đời nói, đánh giá lẫn nhau từ những phán xét nửa vời, làm tội tình nhau bằng những lời đanh thép lên men.
Quá khứ sẽ trôi xa. Hiện tại đang dần mất. Chỉ có tương lai là có thể thay đổi.
Vì thế,
Thương ai, hẹn hò đi!
Đôi giày ấy đẹp, mua đi!
Nơi ấy thật tuyệt vời, hãy đến đó đi.
Đừng đợi “hôm nào”, vì đó là lời hẹn xa xôi nhất.
Đừng ước “giá như”, vì cổ tích chẳng có thật trên đời.
Nếu tim còn đập,
Hãy tận hưởng đi!