Như thế nào tình nghĩa, như thế nào oan uổng, như thế nào đau đớn. Mối hận năm đó! Như thế nào quên...
Hồ Ca huynh hợp với mấy vai ngược thân này lắm luôn! Da huynh trắng như vậy, Tô ca ca thân thể yếu ớt mong manh như sương, bệnh tật quấn thân, khi nào oan khuất kia sáng tỏ. Huynh như thế nào lại chọn cái kết như Lâm Thù ngày xưa chứ!. Đọc từ đầu tới cuối, muội đây không có thấy đau, không có buồn, chỉ thấy hừng hực khí thế! Nhưng tới cuối nước mắt muội lại rơi...
Tự nhiên thấy hận tác giả Hải Yến dễ sợ. Dám ngược huynh!
Nhưng biết làm sao được lỡ sa hố rồi! Tô ca ca huynh đi mất rồi. Muội đây biết làm sao. Biết đọc tiếp truyện gì đây. Muội công nhận bội phục tinh thần của huynh, vì thế giờ muội cũng cố gắng đây! Học hành chăm chỉ, đọc sách nhiều như huynh, suy nghĩ nhiều như huynh, thông minh như huynh, nhưng muội không bệnh như huynh. Bởi vì sống được không dễ dàng, nếu đã sống sẽ cố gắng không sống vô ích!