Mất anh như người bộ hành mất hướng. Ðêm nằm,không biết nghĩ đến ai để đừng buồn. Chịu, không thể tưởng tượng ra 1 sự thay thế nào khả dĩ làm mình thăng bằng trở lại. Nhớ đến độ mỏi cả người. Ðau đến nỗi phải nghiến răng lại mới sống cho ra sống được. Sau từng ấy thời gian, hoá ra tôi vẫn chưa quên. Mà làm sao quên được khi trong máy tôi luôn có bức ảnh tôi và anh. Nhưng cảm giác cũng không còn xót xa như trước, có chăng chỉ còn là một nỗi nhớ trống rỗng, chắc vì đã bão hoà. Đã chờ đợi nhiều, đã hi vọng rồi thất vọng quá nhiều, đã day dứt không nguôi.
Tôi đã sống 1 thời gian dài mà không chút phương hướng, nặng trĩu trong đầu là những suy nghĩ mâu thuẫn với nhau. Vừa muốn sống hiền, giản dị, học thật tốt, rồi tốt nghiệp ra trường, đi làm. Lại vừa muốn đua đòi, quậy phá, giành giật mọi thứ, kể cả thứ mình đã có. Có đôi khi cảm thấy quá chán nản và mệt mỏi. Mọi chuyện cứ giống như người bộ hành trên 1 con đường dài, không thể quay lại, nhưng cũng không muốn nghỉ chân.Cuộc sống là 1 guồng quay, sẽ chẳng làm sao đâu nếu màn đêm đen tối kia đang bao phủ, bởi ánh sáng luôn luôn đến đã thành qui luật.