Dạo này mình thấy cs của mình ko theo đúng ý mình muốn tẹo nào.. Có giỏi tính toán thế nào thì đến hiện tại bây giờ vẫn là kẻ thất bại trong tình cảm, sự nghiệp thì dc bằng... 2/10 dự tính.
21 năm, cứ coi như là thông minh từ trong bụng mẹ thì xét cho cùng, 14 năm được bao bọc, dc người khác tính toán suy nghĩ dùm, sắp đặt lường trước mọi thứ, 7 năm tự bản thân tính toán thì cái quy tắc "nói trước bước ko qua" vẫn như chân lý bất di bất dịch. Có thể mình đã sai ở bước nào đó trong quá trình xây nền tảng cho mình trước tuổi 30, việc duy trì các mối quan hệ và điều kiện tiềm năng, bla bla. Mình cần thềm 1 cái đầu bên cạnh để suy nghĩ hộ, 1 người hiểu mình hơn cả mình, ai đó phải có sức chịu đựng dai dẳng khi ở bên cạnh mình, 1 người đồng hành bất kể là trong tâm trý.
Hôm nay gặp bác sĩ tâm lý, nhận ra 1 số điều.1 bàn tay xòe ra trước mặt bạn, bạn thấy gì? Số ngón tay? Lòng bàn tay? Vân tay? Đốt tay? Độ dài ngón trỏ? Mình thường xem xét độ nong của lòng bàn tay, vết chai ngón cái, độ gần của các ngón tay, áp út có đeo nhẫn ko và phía dưới móng tay có cắt ko. Cùng 1 thứ nhưng bản thân mình luôn bắt mình phải chú tâm nhiều hơn, cũng giống như nhiều người hay nói "đừng trông mặt bắt hình dong", nhưng, đa số người ta hiện nay thường làm theo bản năng, bản năng thì thường ko giống vs cái họ suy nghĩ (tức bản chất của họ), vậy nên "trông mặt" chính là nhìn ra phần nhiều của họ dù nó chưa phải bản chất. Và 1 điều nữa, ko ai đem bản chất của họ ra để tiếp xúc với bạn, vậy sao phải lo lắng mình bắt "sai hình dong". Lý thuyết rành mạch là thế, nhưng hơn thua nhau ở tốc độ bắt kịp mạch suy nghĩ khi giao tiếp. Những thứ đó cảu mình dc bác sĩ liệt kê, ông nói những thứ nguyên tắc dường như đã bị thuần hóa thành bản năng, tức là mình sẽ luôn như vậy trong Khá là mệt mỏi khi nghe chu trình điều trị. Có thể sẽ dễ trầm cảm nếu ko chia sẻ suy nghĩ.
Ra vấn đề là chổ đó, nghe dễ mà làm khó quá.