Trong đời mỗi người đều sẽ gặp rất nhiều người khác, trong đó có những người đã được định sẵn chỉ là khách qua đường, cùng bạn gặp gỡ, quen biết, rồi chia ly... Có một vài người giống như tấm thẻ đánh dấu trang trong cuốn sách cuộc đời bạn vậy. Chỉ cần nghĩ về họ, bạn có thể ngay tức khắc tìm được ký ức về những trang sách cũ mà ngày trước bạn đã từng trải, từng đọc lại đến thuộc lòng.
Vẫn nguyên ở đó, cái tên đó, thanh xuân đó, đoạn đời đó...
Có những người không vượt qua được bản ngã của mình nên mới tìm cách cắt đứt liên lạc với người họ thương.
Thật lâu sau đó, tôi vẫn còn nhớ cách anh tiến đến, ngang qua, rồi bước từng bước rời xa tôi, từng bước một.
Tôi nào dám tưởng tượng, một người đã từng bên tôi như máu thịt, lại có ngày trở thành người mà tôi mỗi khi gọi tên chỉ có thể kèm thêm một câu "đã lâu không gặp".
Một người đã từng cùng tôi nói bao chuyện trên trời dưới biển, ấy vậy mà khi gặp lại, thậm chí còn chẳng thốt lên nổi một câu chào.
Bao nhiêu mối quan hệ ở đời, nhiều khi hờ hững lắm, như mây khói, như sương trắng, lại như anh như tôi...
Anh ấy bảo anh ấy phức tạp lắm, anh ấy không đáng để tôi yêu. Là vậy hay là do tôi không xứng để anh ấy yêu? Tôi cũng muốn biết, liệu có ai đủ can đảm, à không, liệu có ai ngu ngốc mà lại đi yêu một đứa như tôi không?