Anh đã bao giờ bỏ hết tất cả để yêu một người, sau đó lại bị vứt bỏ như một món đồ cũ kỹ rách rưới chưa?
Hẳn là chưa, đúng không? Vì chí ít, anh không bao giờ là đồ bỏ đi, với riêng em.
Anh đã bao giờ nhắm mắt bỏ ngoài tai bao lời cảnh báo khuyên răn của những người xung quanh, để lao vào tình yêu như một con thiêu thân và kết cục chuốc lấy những điều không lấy làm dễ chịu.
Chưa, đúng không? Vì đã lúc nào anh xem trọng sự xuất hiện hàng ngày của em? Em có là gì đâu giữa muôn trùng cuộc vui anh có? Thi thoảng được anh ban phát cho một ít quan tâm, dịu dàng, thương mến – em lấy đó làm cả lẽ sống, em khờ quá, đúng không?
Trên đời này sẽ có bao nhiêu người con gái như em? Yêu nhầm người và thương sai lúc. Đường yêu gấp khúc, loanh quanh mãi không thấy nổi một quãng tình phẳng phiu.