Mối tình đầu, ko phải là của nhau. Mà chỉ biết xếp hình ảnh của ng đó vào một góc trong tâm trí để rồi lâu thật lâu bất chợt nghe 1 bài hát, đi qua 1 con đường, ngửi 1 mùi hương quen thuộc. Hình ảnh của người đó lại hiện về trong ký ức. Ko một lời yêu thương, ko một cái ôm ấm áp, ko một nụ hôn ngọt ngào. Âm thầm dành tình cảm cho nhau. Bất chợt nhìn lén nhau. Lặng lẽ quan tâm nhau. Với những cử chỉ ân cần, trìu mến. Ừ thì tôi biết là anh thích tôi. Và a cũng vậy a thừa biết là tôi thích a đó. Vậy mà... vậy mà tại sao tôi ko nói a cũng ko nói. Hồi đó cái tuổi mới lớn chưa từng quen a, cũng chưa từng nắm tay ai 1 lần. Thì làm sao... tôi có thể là người chủ động trước đc. Vậy là thời gian trôi qua... trôi qua lặng lẽ vẫn ko ai nói với nhau 1 lời yêu thương nào cả. Chỉ là 1 mối tình còn dang dở. Là những ngày mong ngóng, chờ đợi. Rồi vụt tắt khi tôi quyết định rời xa a. Cho tới khi tôi lấy chồng a mới nói. A yêu tôi. Tôi đã khóc... a có biết là tôi yêu a nhiều như thế nào ko???