Đôi lúc tôi vẫn nghĩ mình hiểu được lòng người , sau từng ấy vấp ngã . Vậy mà họ vẫn làm tôi ngạc nhiên hết lần này đến lần khác . Đến nỗi sau này tôi luôn sợ hãi con người , sợ những dám đông , sợ những lời nói đầu môi chót lưới , sợ cả những ân cần vì luôn ám ảnh đó là một sự đối trá . Thành ra cô độc . Thành ra đau thương . Thành ra luôn luôn chỉ là chia lìa , chứ không bao giờ có hòa hợp . cười