Mỗi lần sóng mũi nhức là trời mưa. Mà trời mưa thì bán ế. Buổi chiều đi ăn bánh canh. Ăn xong 1 tô cảm giác giống như chưa ăn gì cả. Nhìn bà bán bánh mì bán ế thôi thì ăn tiếp 1 ổ. Ăn chưa xong lại gặp hà bán bánh tiêu....haiz.... cũng ế. Tội nghiệp quá. Ăn tiếp 1 cái bánh tiêu. Nhớ lại có mang theo chuối ăn thêm 1 trái chuối. Ăn rồi đi uống atiso. Quay lại định vô làm thì gặp bà bán tàu hủ. Trên tay mình thì đang cằm cái bánh mì ngọt vừa đi vừa ăn. Muốn ăn quá mà lực bất tòng tâm nên đành phụ lòng bà bán tàu hủ. Đi xuống lối nhập hàng siêu thị leo lên cây cân thấy lên được 1 kg. Đúng là trời không phụ lòng người.