Chia tay gần một năm rồi bỗng dưng anh quan tâm em nhiều, anh bảo anh vẫn yêu em, mình quen và yêu cũng gần 5 năm rồi, ban đầu anh chỉ tính làm bạn với em thôi nhưng thấy hoàn cảnh của em anh thương em và không biết yêu em từ khi nào.
Thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt. Nếu ngày đó không có anh đón em sau mỗi buổi tối làm thêm không biết em sẽ về căn gác trọ bằng gì? Thỉnh thoảng anh bồi dưỡng cho em bằng tô hủ tíu gõ, em bắt anh về nhà lấy gạo của mẹ giấu trong balo mang cho em, mỗi cuối tuần anh về nhà mang cho em rau và trái cây hái trong vườn. Biết em thích ăn canh cua, chiều tối anh vẫn xuống ruộng bắt cua cho em, em hỏi anh lấy cua ở đâu, anh không nói gì nhưng em thấy vết bùn trên cánh tay anh.
Em không bao giờ hối hận khi đã yêu anh. Dường như ông trời sau bao bất công còn thương em và mang anh đến bên em một đoạn đường gian khổ. Vẫn biết mình có nhiều điểm không hợp nhưng em nghĩ rằng dù khó khăn thế nào chỉ cần chung lòng chung sức thì em vẫn ở bên anh. Nhưng rồi cũng đường ai nấy đi. Những lúc hờn dỗi em bảo anh về với cô của anh đi, đến với em làm gì, rồi quyết định của cô anh mới là quan trọng, anh chỉ im lặng. Thực lòng em không trách cô anh cũng như anh vì em đã hiểu thấu từng người.
Em vẫn bảo anh hãy tìm hiểu và cưới một cô gái gần nhà, sinh ra trong gia cảnh êm đềm, đừng như em gai góc bươn chải. Sẽ chẳng có được nét tiểu thư đài các. Em giờ đây đã tự tạo cho mình cuộc sống êm đềm. Em mang đầy vẻ tự tin của một cô gái trưởng thành. Như một bông hoa đã nở trên mảnh đất khô cằn.
Anh đừng về đây nữa, cánh cửa cho anh đã thật sự khép lại rồi