Có người nói với tôi rằng: "Những đứa trẻ đang lớn thường luôn mơ về những thành phố chọc trời, nơi người ta đi nhanh hơn cảm xúc, nơi nỗi cô đơn thì không có kích cỡ mà sự bao dung thì chật hẹp và hiếm hoi. Đến một thời điểm nào đó, chính những đứa trẻ ấy sẽ muốn bỏ chạy. Chúng đi đâu? Đi tìm những khoảng xanh. Ở đó không có xa hoa và lộng lẫy. Chỉ có sự như nhiên bình dị và ôn hoà. Ở đó cho dù là ai đi nữa, từng ngọn cây cành lá cũng niềm nở ôm lấy chúng vào sự trong trẻo đến vô tận. Những đứa trẻ ấy sẽ nhận ra mình đã mất quá nhiều thời gian để hiểu. Hoá ra đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản là một khoảng xanh."
Có những ngày chẳng thiết tha gì , chỉ muốn được khóc , khóc thật to như đứa trẻ , à quên , muốn được ôm chặt lấy mẹ mà khóc để được mẹ vỗ về . Vì khi ấy cảm thấy như mình được bảo vệ . Chính lúc đấy chẳng sợ cái gì dù cho cả thế giới này đang sập phía trước thì vẫn bình thẩn lắm , vì có bàn tay và bờ vai của mẹ che chở .
( here not happy, want go back to my home. .... !!! )