Một giọt nước mắt rớt khỏi khóe mi. Nỗi cô đơn vẫn còn đó. Tưởng như nhìn thấy được, cầm nắm được mà cũng cảm nhận được. Đau đớn lắm mà em khi nào cũng gạt đi. Giờ thì em biết một mùa đông nữa lại tới, chẳng thể để chính mình rét căm căm thêm bao tháng ngày xa xôi.
Em mở mạng, viết vài dòng trạng thái. Cần một người để vòng tay ôm những ngày giá lạnh. Mong rằng mùa đông hết cô đơn. Khi em biết mở lòng đón nhận.