Anh và cô yêu nhau được 4 năm, trải qua bao nhiêu sóng gió tưởng chừng như không thể bên nhau được nữa, nhưng bao nhiêu sóng gió ấy cũng chẳng cản trở nổi tình yêu họ dành cho nhau. Hễ có thời gian là họ lại quấn lấy nhau, lượn vòng quanh thành phố, nắm tay nhau trên phố đông người qua,... Gia đình anh coi cô như người trong gia đình tự bao giờ, chính vì vậy mà họ nghĩ về ngày chung đôi sẽ không còn xa nữa...
[...]
Anh hơn cô 2 tuổi, khi cô học lớp 12-cái năm cuối cấp và quyết định hướng đi, tương lai của cô sau này, anh vừa đủ 18 tuổi và đủ tuổi thực hiện nghĩa vụ quân sự.
- Anh sẽ đi thật à ?
- Ừ. Biết phải làm sao bây giờ, nghĩa vụ mà, anh không muốn xa em đâu. Anh đi, em có chờ anh không?
- Em không, em không chờ đâu...
Rồi cô gục vào vai anh khóc, từng tiếng khóc nấc nhẹ lên. Anh không nói gì chỉ biết ôm lấy cô, anh tin rằng, những điều cô làm sẽ không giống với những gì cô vừa nói... Cô buồn, anh cũng chẳng vui... Từ ngày lệnh khám sức khỏe cho đến ngày tập trung lên đường...hơn bao giờ hết, cô thèm được ở bên cạnh anh, dường như thời gian trôi nhanh hơn thường khi... Cô nghĩ đến khoảng thời gian 18 tháng không được rong ruổi cùng anh, cũng chẳng vi vu phố phường cùng anh nữa và tự hỏi mình sao có thể vượt qua được chuỗi ngày dài đằng đẵng ấy...
[...]
Hôm nay là một ngày mưa phùn nhẹ, kèm theo những cơn gió lạnh, thời tiết cũng muốn nói cho tiếng lòng của con người - hôm nay anh lên đường nhập ngũ !!
Tối hôm trước cô không ngủ, cả đêm ngắm bức hình của anh, mặc kệ những dòng tin nhắn giục đi ngủ rồi cả những cuộc gọi của anh...cô cũng không trả lời...
[...]
Anh mặc bộ đồ của lính, màu xanh của hi vọng và sự tươi khỏe, trên vai đeo balô, đứng bên bố mẹ, có vẻ ngóng trông điều gì đó, anh nhìn bất giác xung quanh rồi khuôn mặt khẽ buồn... cô nhìn anh từ xa, anh hôm nay trưởng thành hơn thật rồi, cô tiến gần đến bên anh, anh quay ra, là cô ấy, anh tưởng cô sẽ không đến tiễn anh, ôm chầm cô, những giọt nước mắt anh lăn xuống má:
- Sao bây giờ mới đến...?? Có biết người ta chờ lâu lắm không hả ? Sao lại đáng ghét đến thế cơ chứ? Anh đi lính em tìm được thằng nào khác phải không? Không còn thương anh nữa phải không? Em không yêu anh nữa chứ gì?
Đưa tay qua lưng anh, siết anh vào lòng chặt hơn, cô mỉm cười, không nói gì...
- Ơ...con điên này, anh hỏi không trả lời à...em không còn thương anh nữa phải không?
Cô phì cười, vẫn là nụ cười hồn nhiên không sầu bi như trước:
- Ô lêu lêu, đàn ông yếu đuối đàn ông khóc kìa. Em thương anh, thương nhiều lắm luôn á. Không có thời gian bên nhau nhiều nữa, em muốn ôm anh chặt hơn...vì em biết rằng ngày mai, ngày kia và những ngày tiếp theo nữa, em sẽ chẳng có được dù chỉ là 1 tin nhắn của anh nữa...
Ôm cô vào lòng và hôn nhẹ lên mái tóc mùi hương quen thuộc ấy, anh cười rồi nói:
- Không được khóc nhé. Ai khóc đứa ấy thua, anh đi xa một thời gian, em chờ anh nhé !!
Khẽ gật, tính cách vẫn nhây bựa như những ngày đầu:
- Ờ. Biết rồi. Chờ đúng 18 tháng, lâu hơn không chờ nữa đâu đấy
-Rồi, nghe anh dặn nhé. Năm nay cuối cấp rồi, cố gắng lên nghe chưa, kết quả thấp anh buồn lắm đấy nhá, bớt nhây bựa với đứa con trai khác đi, anh ở xa bồn chồn ghen lắm đấy. Thỉnh thoảng lên nhà anh chơi với bố mẹ, họ quý em lắm đấy. Rồi cùng gia đình lên đơn vị thăm anh, anh thèm những chiếc bánh kem em làm. Chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn ngủ đúng giờ, không được thức đêm nhiều nghe chưa??? Đừng lo gì cho anh, anh của em khỏe lắm...
- Rồi. Nghe rồi. Phải ngoan thì anh mới thương chứ. Đúng không!!!
Anh cười, nụ cười mãn nguyện.
- Ờ đúng rồi. Chơm phát nào. Ngoan anh thương
- Đừng quên em nhé. Đừng quên rằng anh vẫn còn con gái già lắm mồm nhây bựa và yêu anh hơn cả bản thân vẫn đang ở quê chờ anh về nhé...
...
Buông vòng tay khỏi cô, anh chào bố mẹ và quay bước ra xe. Bầu trời xanh của cô dần dần thu nhỏ lại, mặt đất dường như không còn chỗ đứng cho cô, cô chạy theo khóc và nghẹn ngào
- Đi sớm về với em nhé...
Đưa tay qua ô cửa kính, anh xoa đầu cô:
- Ô. Thua rồi nhé, không được khóc mà. Anh sẽ về, chờ anh nhé. Anh tin em làm được mà. Anh yêu em nhiều lắm
Cô nấc lên, người run bần bật...
Ngoái đầu qua cửa kính, hôn lên mái tóc ấy, anh thủ thỉ:
- Chờ anh rồi mình làm đám cưới nhé. Chờ anh nhé vợ tương lai....
[...]
Xe từ từ lăn bánh, anh giơ tay chào cô-chào gia đình và chào cả quê hương, nhìn qua gương, anh thấy cô vẫn đứng đấy, vẫn trông theo đoàn xe anh. Nước mắt anh lăn xuống, tự nhủ với lòng mình "Anh đi vì tổ quốc, anh sẽ về với em, chờ anh em nhé. Vì mình yêu nhau, chờ được nhau, chắc chắn sẽ thuộc về nhau"
他和她互相愛著對方四年內,通過狂風巨浪不能在一起了,但多少會風浪不妨礙他們對彼此的著名的愛。當他們跟隨每個其他,轉一圈,握緊的雙手在大街的時候,擁擠......他的家人把她當成家庭本身永遠不會,因此,他們認為關於一般的雙日期將不遠...[...]他超過 2 歲的時候,當她得知她的品位 12 去年,各級決定她的方向,在此之後,你就是未來的 18、 足夠老,要履行服兵役的義務。-你會嗎?-沒錯-知道該怎麼辦現在,義務到目前為止,我不想你。你去,你能等嗎?-我不這樣做,我不能等。Rồi cô gục vào vai anh khóc, từng tiếng khóc nấc nhẹ lên. Anh không nói gì chỉ biết ôm lấy cô, anh tin rằng, những điều cô làm sẽ không giống với những gì cô vừa nói... Cô buồn, anh cũng chẳng vui... Từ ngày lệnh khám sức khỏe cho đến ngày tập trung lên đường...hơn bao giờ hết, cô thèm được ở bên cạnh anh, dường như thời gian trôi nhanh hơn thường khi... Cô nghĩ đến khoảng thời gian 18 tháng không được rong ruổi cùng anh, cũng chẳng vi vu phố phường cùng anh nữa và tự hỏi mình sao có thể vượt qua được chuỗi ngày dài đằng đẵng ấy...[...]Hôm nay là một ngày mưa phùn nhẹ, kèm theo những cơn gió lạnh, thời tiết cũng muốn nói cho tiếng lòng của con người - hôm nay anh lên đường nhập ngũ !!Tối hôm trước cô không ngủ, cả đêm ngắm bức hình của anh, mặc kệ những dòng tin nhắn giục đi ngủ rồi cả những cuộc gọi của anh...cô cũng không trả lời...[...]Anh mặc bộ đồ của lính, màu xanh của hi vọng và sự tươi khỏe, trên vai đeo balô, đứng bên bố mẹ, có vẻ ngóng trông điều gì đó, anh nhìn bất giác xung quanh rồi khuôn mặt khẽ buồn... cô nhìn anh từ xa, anh hôm nay trưởng thành hơn thật rồi, cô tiến gần đến bên anh, anh quay ra, là cô ấy, anh tưởng cô sẽ không đến tiễn anh, ôm chầm cô, những giọt nước mắt anh lăn xuống má:- Sao bây giờ mới đến...?? Có biết người ta chờ lâu lắm không hả ? Sao lại đáng ghét đến thế cơ chứ? Anh đi lính em tìm được thằng nào khác phải không? Không còn thương anh nữa phải không? Em không yêu anh nữa chứ gì?Đưa tay qua lưng anh, siết anh vào lòng chặt hơn, cô mỉm cười, không nói gì...- Ơ...con điên này, anh hỏi không trả lời à...em không còn thương anh nữa phải không?Cô phì cười, vẫn là nụ cười hồn nhiên không sầu bi như trước:- Ô lêu lêu, đàn ông yếu đuối đàn ông khóc kìa. Em thương anh, thương nhiều lắm luôn á. Không có thời gian bên nhau nhiều nữa, em muốn ôm anh chặt hơn...vì em biết rằng ngày mai, ngày kia và những ngày tiếp theo nữa, em sẽ chẳng có được dù chỉ là 1 tin nhắn của anh nữa...Ôm cô vào lòng và hôn nhẹ lên mái tóc mùi hương quen thuộc ấy, anh cười rồi nói:- Không được khóc nhé. Ai khóc đứa ấy thua, anh đi xa một thời gian, em chờ anh nhé !!Khẽ gật, tính cách vẫn nhây bựa như những ngày đầu:- Ờ. Biết rồi. Chờ đúng 18 tháng, lâu hơn không chờ nữa đâu đấy -Rồi, nghe anh dặn nhé. Năm nay cuối cấp rồi, cố gắng lên nghe chưa, kết quả thấp anh buồn lắm đấy nhá, bớt nhây bựa với đứa con trai khác đi, anh ở xa bồn chồn ghen lắm đấy. Thỉnh thoảng lên nhà anh chơi với bố mẹ, họ quý em lắm đấy. Rồi cùng gia đình lên đơn vị thăm anh, anh thèm những chiếc bánh kem em làm. Chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn ngủ đúng giờ, không được thức đêm nhiều nghe chưa??? Đừng lo gì cho anh, anh của em khỏe lắm...- Rồi. Nghe rồi. Phải ngoan thì anh mới thương chứ. Đúng không!!!Anh cười, nụ cười mãn nguyện.- Ờ đúng rồi. Chơm phát nào. Ngoan anh thương- Đừng quên em nhé. Đừng quên rằng anh vẫn còn con gái già lắm mồm nhây bựa và yêu anh hơn cả bản thân vẫn đang ở quê chờ anh về nhé......Buông vòng tay khỏi cô, anh chào bố mẹ và quay bước ra xe. Bầu trời xanh của cô dần dần thu nhỏ lại, mặt đất dường như không còn chỗ đứng cho cô, cô chạy theo khóc và nghẹn ngào- Đi sớm về với em nhé...Đưa tay qua ô cửa kính, anh xoa đầu cô:- Ô. Thua rồi nhé, không được khóc mà. Anh sẽ về, chờ anh nhé. Anh tin em làm được mà. Anh yêu em nhiều lắmCô nấc lên, người run bần bật...Ngoái đầu qua cửa kính, hôn lên mái tóc ấy, anh thủ thỉ:- Chờ anh rồi mình làm đám cưới nhé. Chờ anh nhé vợ tương lai....[...]Xe từ từ lăn bánh, anh giơ tay chào cô-chào gia đình và chào cả quê hương, nhìn qua gương, anh thấy cô vẫn đứng đấy, vẫn trông theo đoàn xe anh. Nước mắt anh lăn xuống, tự nhủ với lòng mình "Anh đi vì tổ quốc, anh sẽ về với em, chờ anh em nhé. Vì mình yêu nhau, chờ được nhau, chắc chắn sẽ thuộc về nhau"
正在翻譯中..