Có mấy khi nghẹn ngào lặng lẽ với biết bao cồn cào Thu mình trong căn phòng tối Ta chẳng muốn quan tâm điều gì và chỉ muốn nghe mưa thầm thì Bao nhiêu suy tư dần lớn thêm Vô tình gặp gỡ rồi mang theo nhiều mộng mơ Để đôi tim kia cứ thể mong chờ Ai ngờ gần nhau không bao lâu mà đậm sâu Giờ xa nhau mới thấy lòng mình đau Liệu những ân tình ngày đó đó Có phai tàn nhanh như hoa quỳnh Thì đôi mi ai kia có vui không Liệu ánh dương còn rực rỡ rỡ Lỡ khi gặp nhau giữa phố đông Nhìn nhau ta có cười không Giờ những kỷ niệm đổi lấy lấy Bấy nhiêu thời gian mới lấp đầy Này con tim ai kia có ổn không Giờ phép màu nào có thể thể Đề ta vẹn nguyên như trước kia Thì giờ cả hai có ai buồn không Tình ta như một đoá quỳnh khoá mình đành phải nhắm mắt bước qua nhau Gần bao lâu mà đậm sâu thầm đau miệng cười giờ chẳng nói ra câu Vì , ta như ánh mặt trời đi rồi về khác lối Vô tình thôi mà sao để lại nhiều rắc rối Như ngày đến rồi đêm đi để lại sương mại