mình nghĩ xấu về người khác, không tránh khỏi người ta cũng sẽ mang cái cảm giác xấu đó mà nhìn lại về mình. Vậy nên dù khó, nhưng chi bằng, nếu không nghĩ tốt được cho ai đó, thì đừng để tâm tới họ nữa cho nặng lòng, mệt người. Thù ghét sinh ra thù ghét. Làm người ta sợ, khiến người ta ghét, lòng mình vui được 1 hay sướng được 10? Ngày trước mình cũng sân si lắm. Bây giờ vẫn vậy, nhưng thấy khổ tâm, chẳng lợi được gì. Đã đến thời điểm mà, người xung quanh là vốn quý, nâng lên hạ xuống, không muốn mất mát gì. Quen biết nhau là duyên khó kiếm. Ở bên nhau bởi tình khó tìm. Thế nên duy trì nó bằng nghĩa, không dễ mất. Nghĩ mình đúng cũng không cố cãi. Thấy mình sai, lại xin lỗi liền. Cáu giận thoáng qua, nguôi ngoai sớm chóng... Âu cũng vì nghĩ rằng, bình an khó kiếm, mất mát dễ tìm. Haizzz