Ngẫm lại chặng đường 10 năm lấy chồng xứ đài. Bây giờ tay trắng hoàn tay trắng . Bị bà bu chửi : ngu, khốn nạn. Uh mà khốn nạn thật . Từng này tuổi hàng năm kiếm tiền tính ra vài trăm triệu tiền Việt , cũng to đấy mà đến hai đứa con cũng chả giữ nổi. Uh cũng tại mình nghèo hơn nó. Mình chỉ có một cái thân thôi thì làm sao tranh nổi. Mình chán cái cảnh suốt ngày kéo nhau ra toà thôi thì trả tất con cho mày. Tao ra đi hai bàn tay trắng , cần gì đâu. Nhu cầu của tao ít lắm , chỉ cần một chỗ chui rúc để ngủ, chỉ cần bát cơm trắng muối trắng tao cũng ăn được . Thêm một người tao phải lo nghĩ nhiều, phải đâm đầu nghĩ cách kiếm tiền. Tao bây giờ chỉ muốn an phận thiết đếch gì đời bon chen. Mười năm tao lãng phí quá nhiều thời gian để chăm lo cho cái gia đình này để rồi mày chó má chửi tao ăn bám. Chưa nỗi nhục nào bằng nỗi nhục bị chửi rủa ăn bám , ăn tàn phá hoại . Ở Việt nam thì bị mang tiếng chỉ ăn và phá. Sang đây cũng mang tiếng chỉ phá và ăn . Haaaa đau thật đấy. Thiên hạ mấy ai hiểu được cho tao, tao ăn tao phá mà tao đã ăn phá của ai. Tự bản thân lâm vào cảnh đường cùng thì đổ lỗi cho người khác. Mà chỉ có tao là dễ đổ lỗi nhất vì tao chả giận ai bao giờ mà. Lúc nào tao cũng cười hềnh hệch ăn no ngủ kĩ . Bây giờ tao cũng nhẹ cái thân tao. Tiền làm đút túi không sợ nó có chân chạy đi đâu nữa . Mày vui mày chó để mẹ tao hờ khóc. Hầu hạ con mày mấy năm mà không một lời cám ơn. Tổ sư đời nó chó . Thiên hạ chó . Chúng mày chó. À thì tao cũng chó nốt. Tao cũng sủa nhưng đéo cắn ai. Sao chó đời cắn , mày cũng thích cắn tao là tại sao? Uh thì cứ cắn đi tao vẫn nhe răng cười đây.