Mỗi ngày trên đường tới chỗ làm, hình ảnh anh vẫn lấp đầy tâm trí của nó. Nó ngắm hình anh mỗi lần trước lúc đi ngủ, đôi khi nó bất giác chờ 1 tin nhắn chúc buổi sáng tốt lành. Nhưng nó ngốc thật, anh đã đi rồi còn đâu. Anh đâu còn ở bên chăm sóc nó nữa, chính nó đã đẩy anh đi cơ mà.
Nó yêu anh nhưng nó không muốn mình ích kỷ giữ anh bên cạnh, vì anh mãi mãi chẳng bao giờ thuộc về nó. Nhưng nó không hối hận vì yêu anh. Trước anh- nó chưa một lần được yêu thương nhiều và hạnh phúc tới vậy. Anh yêu thương nó bằng tình yêu nồng cháy nhất. Anh quá đỗi ngọt ngào và sự. yêu thương chiều chuộng, nâng niu và trân trọng mà anh giành cho nó khiến nó ngập ngụm mãi trong thứ hạnh phúc mà chẳng chịu rời đi.
Nhưng hơn ai hết trong sâu thẳm, nó hiểu, tình yêu này sẽ không mãi thuộc về nó, rồi nó sẽ phải đi … vì anh đâu chỉ của riêng nó- anh còn có cuộc sống và trách nhiệm của mình. Đôi khi, lọt thỏm giữa phố đông người, nó thấy mình nhỏ bé. Nó thèm được che chở, nó thèm được ai đó nắm lấy tay, được ôm cái vào lòng và nói :” có anh ở đây rồi”.