Có những mùa chưa qua đã nhớ,
Có những người chưa đến đã vội đi.
Ta chùng chình giữa mùa thương, mùa nhớ.
Bởi trời chẳng xanh, còn mưa rơi ngược ở trong lòng.
Sớm nay, lá vàng rơi rộn ràng con hẻm, mùa thu nữa len lỏi nhớ thương trở về rồi dừng lại, còn anh và yêu thương trong anh thì xa vời vợi, chỉ mình ta bước tiếp với màu mắt nhạt phai hạnh phúc. Là do thu bất chợt, không rõ ngày tháng, hay vì người không rõ ràng những yêu thương?