xin đừng bỏ con mẹ ơi...
khi đó một đứa bé 12t nó sợ phải nắm đôi bàn tay,mẹ k thở nữa tay mẹ lạnh lắm,mắt mẹ nhắm,nó sợ...nó k nhận ra đó là lần cuối nó đc thấy ng mẹ của mình nữa...
cũng gần 7n qua đi nó lớn và trưởng thành biết đi làm kiếm tiền bằng đôi bàn tay của mình nó cũng biết sống tốt làm những việc gì gọi là tốt...
điều làm nó ân hận nhất trong cuộc đời này khi mẹ còn nó k biết hai từ thương mẹ..
đến khi mẹ nó đi xa k về thì mới biết thương mẹ sao..
con ng là z khi mất đi mới biết trân trọng và ân hận
có phải là quá muộn màng k..đến suốt cuộc đời này cũng k bh nhìn thấy và tìm lại đc