Đủ rồi,tất cả là do em,tại em sai, đc chưa. Em ngu ngốc, em k biết trân trọng tình cảm a dành cho e. K hiểu đc sự nuông chiều đó. Hơn nữa, e nghĩ mình cũng k đủ xứng với a. Hôm qua a lúc nào cũng trách tại sao em k hỏi, em k hỏi vậy tại sao a k tự mình nói. Các người nói gì làm sao em hiểu, làm sao e biết đang nói chuyện liên quan tới e để mà hiểu. E sai vì k thông minh, k tự hỏi a. Được chứ. Nhưng mà lỗi hoàn toàn là tại e sao, a giận dỗi, a ốm, a khó chịu, e biết. Nhưng cứ đổ hết lên đầu em sao. Được thôi,hãy cứ như vậy nếu a muốn. Hôm qua tại sao e k lên xe, a mệt như vậy, đi còn k nỗi, e nỡ để a chở e như vậy sao. Ừm, a giận a về trước bỏ mặc e. A biết a có hiểu được cảm giác của e lúc đó k. Rất khó chịu, rất đau, cứ như bị bỏ rơi lần nữa. Làm gì cũng khó chịu với e, nhưng e cũng k thể bỏ mặc a một mình được. Em chịu đựng, em nhẫn nhịn, em lo lắng, tất cả là vì em,là vì cái gì ? Chẳng phải vì anh, chẳng phải vì yêu sao. Tại sao a không hiểu, tại sao k cảm nhận được tình cảm đó. Tại sao lúc nào cũng trách em cái gì cũng k nói. Tại sao k nhìn vào những gì e đã làm, những gì e đã cố gắng. Rốt cuộc thì đến khi nào a mới thôi trách em. Gần đây, a gặp rất nhiều chuyện , em biết, em cứ tưởng có em a sẽ dễ chịu hơn, nhưng mà e sai rồi, có em bên cạnh a lại càng khó chịu hơn. E tự hỏi k biết mình là gì ? Là người yêu sao? Thật sự như vậy sao. Thật sự sẽ yêu e mãi như lời a nói sao. Em sẽ chờ