Vợ ơi, kể từ giáng sinh đến giờ đã 53 ngày rồi, hy vọng em đã nguôi giận. Anh đã tự trách mình nhiều lắm. Xin lỗi em, anh đã sai rồi. Nghĩ lại những lúc anh nói chuyện với em, anh biết mình đã đi quá xa. Anh cầu xin em cho anh thêm một cơ hội. Anh ít quan tâm em, lại còn vô cớ la mắng em nữa. Anh yêu em lắm, giờ anh vẫn còn lo em mỗi ngày có sống tốt không, có lạnh không? Anh hận mình tại sao mất đi rồi mới biết quý! Em có còn nhớ lúc mới quen, anh có nói 1 câu với em, dù có trời chu đất diệt cũng không xa rời, em còn nhớ chứ? Lâu nay anh vẫn luôn ra chùa đọc kinh sám hối ân hận với Bồ Tát, mong Người phù hộ và xá tội cho anh.