Em hiểu hết nỗi lòng của anh, niềm đau anh đang trải qua, con tim anh đau quá đến mỏi mệt, niềm đau dường như khiến anh tê tái và chẳng còn biết đến những xúc cảm khác. Nỗi mất mát anh đang trải qua, em biết đau đớn hơn bất cứ điều gì trên đời này. Đôi khi, ngay cả tình yêu của em, có nồng ấm đến mấy cũng chẳng thể bù đắp, chữa lành. Em muốn dang lắm đôi tay, bờ vai của mình cho anh nhưng đổi lại càng ngày anh càng xa dần.
Chắc anh nghĩ rằng, một trái tim đang nát đi vì niềm đau sẽ chẳng thể yêu em được nữa, giữ em bên cạnh chỉ khiến em thêm buồn tủi. Anh chọn xa em, để bầu bạn với cô đơn, bóng tối và những đêm rong dài trong kí ức rên siết những niềm đau. Đó không phải cách hay, khi mà ở đây, em cũng đau không kém. Ngày ngày vẫn vô thức lượn lờ qua facebook của anh để đọc đi đọc lại những gì anh viết, mong mỏi vết thương trong anh đỡ đi phần nào.