Chợt nhận ra
Niềm vui có thể chia sẻ nhưng nỗi đau thì không
Quen với cảm giác một mình bên 4 bức tường đen cùng những lo âu,buồn bã tất yếu của một con người đang "tập lớn khôn " hay những đêm đau đớn tới thân xác hao gầy đến muốn chết đi vì k biết làm thế nào, có ai đó cũng chẳng thể cùng sẻ chia nên đành gĩư cho riêng mình...
Sự yên tĩnh có thể giúp con người ta lớn lên rất nhiều có thể gọi là tự gánh tự chịu
Gìơ đây, ra " đời " sao thấy vất vả khó khăn đến thế...
Muốn vô tư vô lo cũng k được
Vì gia đình dù chưa làm được gì nhưng vẫn vì nó mà lo nghĩ. Nhiều lúc mặc kệ vì ngày mai còn xa lắm...sống tốt hôm nay ắt ngày mai sẽ tốt đẹp nhưng lại cảm thấy mệt thật đấy nên buông thả 1 2 ngày lại thành thói quen...
Chỉ muốn sống là chính mình vì chính mình nhưng lớn lên r mới biết... làm người chính là vì người mà làm ấy
Hnay có người nói với tôi " phải biết học cách làm người, đối xử với ng khác tốt sẽ được đối tốt " dù biết là không hẳn vì trên đời đã từng thấy nhiều thứ bất công lắm nhưng nhận ra rằng tôi vẫn đang học cách làm người đó thôi , tôi v ẫn đối xử với người người rất tốt, tốt đến mức chính bản thân mình còn quên lãng
Bản thân k phải người hoàn hảo nhưng cũng biết nghĩ, biết làm và biết ơn. Đó là bản chất rồi
Có thể chẳng bao gìơ nói ra, k thể hiện cho người đó biết nhưng những người tôi trân trọng người tôi vô cùng biết ơn sẽ là những người tôi kể tên ra đầu tiên trong các cuộc trò chuyện tâm sự với bạn bè và người yêu mình...
Vì tôi muốn họ biết rằng đằng sau một người họ đang nói chuyện bây gìơ đây là những con người tuyệt vời như thế nào đã cho tôi những gì để tôi trở thành tôi của ngày hôm nay...
Hôm nay thật sự Mệt.. Mệt r lại nhớ nhà muốn trở về với Bà với Dì,... k muốn lớn nữa bởi càng lớn càng phiền phức càng phải Học nhiều hơn.