Tôi sẽ không chúc những “cô chiến binh” của mình tìm được một nửa thấu hiểu các bạn đến độ “chỉ cần cảm nhận thôi anh nghĩ cũng đủ rồi”, vì như vậy chẳng khác gì mò kim nơi đáy bể, hay tìm sao trên trời ban ngày. Điều tôi mong, rất giản dị thôi, là những cô gái ấy sẽ có những người bạn đủ thân, đủ tin cậy để dốc bầu tâm sự, để tuổi thanh xuân thực sự trọn vẹn tiếng cười. Nếu không, cứ canh cánh những ưu tư trong lòng như thế, sự hồn nhiên của tuổi trẻ đành nhường bước cho sự già dặn trong tâm hồn từ khi còn quá trẻ. Nụ cười nào còn trọn vẹn hồn nhiên?