Đừng mang đồ tôi mua ra so sánh. Khi tôi bảo tôi thíc nhuộm tóc tôi thíc làm đẹp anh không cho anh bảo lãnh phí. Còn anh thì sao. Anh mua đồ anh một đôi giày 7 nghìn. Trong khi đó còn những đôi ít hơn mà vẫn đẹp. Sao lúc đó anh không nghĩ là anh lãng phí. Anh sống anh chỉ biết mình thôi. Anh không nghĩ cho cảm giác người khác à. Tôi nói lại một lần nữa. Một là mỗi tháng tôi trả anh 2 nghìn. Hai là tôi trả lại đồ anh tôi không trả tiền nữa. Còn anh không chịu thì tôi không còn cách nào khác. Và tôi khuyên anh lên từ bỏ ý định làm tôi đau khổ hơn anh gấp trăm lần đi. Tôi nói rồi. Đau đớn của tôi là không được nuôi con tôi thôi. Anh hiểu không