Bạn bè của tôi thường nói: Bây giờ a, thích một người, không giống như trước kia muốn cho toàn thế giới đều biết. Tiết tấu cuộc sống bây giờ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng tuỳ tiện. Luôn là tại thời điểm mất đi rồi mới thấy đáng trân trọng, càng về sau khi thích một người lại chỉ dám để ở trong lòng, đợi cho thứ tình cảm ấy từ từ phai nhạt đi.
Tôi mới nói rằng: Con người mà, cả đời này sẽ gặp phải rất nhiều người, làm rất nhiều chuyện, có chuyện làm đúng, cũng có chuyện làm sai. Có người sẽ bỏ lỡ, có người thì cô phụ. Nhưng bất luận như thế nào, khi bản thân gặp phải một người đặc biệt đối với mình, thỉnh thoảng cũng sẽ có chút ảo tưởng ngọt ngào, mặc dù bản thân biết rõ đôi bên không thể nào bên nhau được.
Thích chính là thích, thích người không thể chung một chỗ cũng đâu có sao, nhưng là nếu thích phải người có thể cùng mình bên nhau cả đời thì tốt biết mấy.
Cũng giống như con người chúng ta, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, đói bụng thì ăn cơm, khát thì uống nước. Có một một số người luôn là:
Biết rõ tắt đèn chơi điện thoại sẽ không tốt cho mắt, những vẫn quen mỗi tối đắp chăn mà chơi.
Biết rõ hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ, nhưng vẫn là không cai được.
Hiểu rõ thức đêm không tốt, nhưng vẫn cứ thích thức đêm như vậy.
Biết rõ người kia không yêu mình, nhưng vẫn cắm đầu cắm cổ mà yêu.
Biết rõ hai người không có kết quả, nhưng vẫn không muốn từ bỏ.
St