Cô gái nhỏ,vừa bước qua tuổi 19,ngấp ngưỡng tuổi 20 của cuộc đời.nhìn ra xung quanh,bạn bè đã đi làm,người lập gia đình,người thì vẫn mải mê với những cuộc chơi không điểm dừng...
18 tuổi,gặp đủ kiểu người,đủ chuyện dở khóc dở cười.hạnh phúc có,nước mắt cũng có.được cũng nhiều mà mất cũng nhiều.cười cũng nhiều và khóc cũng nhiều.
19 tuổi,1 phần thói quen,1phần cuộc sống,1 phần kí ức phải bỏ lại để bước tiếp.chông chênh...hụt hẫng...
Đã có lúc muốn từ bỏ tất cả rồi biến mất nhưng cảm giác tội lỗi khiến bản thân không thể ích kỉ được.nuốt ngược nước mắt rồi gắng gượng,thấy mệt cũng chỉ tự an ủi rồi cố gắng.
Chênh vênh tuổi 20,quãng đường tương lai mù mịt.không biết lấy điều gì làm động lực để cố gắng.không biết nhìn vào đâu,vào ai để phấn đấu.
20 tuổi trưởng thành,trưởng thành nên phải học cách từ bỏ những thứ không được phép giữ,học cách gánh lấy những thứ phải giữ gìn,từ bỏ không có nghĩa là yếu đuối mà từ bỏ đủ mạnh mẽ để buông tay
Cuộc sống vốn dĩ không như vẻ bề ngoài nó thể hiện.bây giờ.chỉ muốn sống 1 cuộc sống bình yên yên phận cũng khó qúa.