THƯ TAY TUỔI 18 VIẾT VÀO NĂM 21.
Tôi luôn tin rằng tất cả mọi sự gặp gỡ trên đời này đều có cơ duyên của nó, dù cho có ngắn ngủi, lẹ làng hay sầu thẳm... Thì những cuộc gặp gỡ ấy vẫn để lại những dấu ấn khác nhau trong chúng ta.
Tôi cũng có một cơ duyên cho riêng mình.
Năm ấy tôi học 12, tóc dài ngang lưng và mắt luôn cười, dẫu có những tổn thương nào đó còn nương náu, nhưng tôi của tuổi 18 khi ấy thật sự tinh khiết, ngây thơ và mộc mạc vô cùng. Tôi dễ thương, dễ giận, dễ hờn, cũng dễ quên. Thậm chí nếu thấy có một chàng trai cầm guitar hay đeo chiếc mảy ảnh trên vai, lòng tôi cũng có thể xiêu vẹo ít nhiều. Ấy thế mà tôi xiêu vẹo thật, với một cậu bạn tôi chỉ gặp qua mạng, cảm giác đó đến từ từ và nhẹ nhàng như cơn gió mùa đông năm ấy.
Cậu ấy lớn hơn tôi 2 tuổi. Có nụ cười nhăn mũi rất duyên. Tôi vẫn yêu tâm hồn nhiếp ảnh và thơ ca lắm, nên có thể nói tôi yêu tâm hồn của cậu ấy từ mấy dạo đầu tiên trò chuyện. Tôi cứ vậy mà yêu thôi, không nói lời nào, và cảm xúc cứ tĩnh lặng như một dòng sông, nước thì mát nhưng chưa được đắm mình bao giờ. Tôi cứ vậy mà mến thôi, cho đến bây giờ.
Bốn năm sau, vào hôm đẹp trời, cậu ấy bỗng trò chuyện với tôi, chúng tôi lải nhải với nhau thật nhiều. Tất nhiên là vẫn chỉ qua mạng. Một mảng kí ức của tôi trỗi dậy, thật như tôi có thể rờ thấy và âu yếm nó. Mảng kí ức đó chính là cậu ấy.
Cậu ấy vẫn nhẹ nhàng và hiền hoà như vậy.
Tôi quyết định viết thư tay, tôi chắt chiu và nâng niu những cảm xúc của tuổi 18 để viết. Tôi yêu cảm giác cầm bút lên và viết những gì trong lòng ra giấy, thở nhẹ vào nó và thỉnh thoảng đưa lên mũi ngửi mùi mực mới. Tôi viết thật dài dòng những gì trong lòng đến tận 2 giờ sáng.
Tôi nóng lòng muốn gửi đi thật nhanh.
Bây giờ, đã 3 tháng qua, nó vẫn nằm yên ngoan ngoãn ở đây. Còn tôi thì cũng chẳng còn chút nóng lòng nào cả.
Thư tay này xem như tôi viết cho tuổi 18. Những dịu dàng này tôi cũng xin cất lại một bên. Tôi không hề hối hận cũng như hụt hẫng vì bất cứ điều gì. Mà như được lên chuyến xe kí ức một lần nữa để gặp người mà thời điểm bốn năm trước đã rất thèm được nói chuyện, được tỏ bày. Nhưng hoá ra, khi đã đi hết ngưỡng những ước vọng, mọi thứ lại không còn nồng nàn như mùi hoa sữa nữa rồi.
Tôi đã yêu mùi hoa sữa biết bao nhiêu.
Giờ chỉ là tôi đang vừa nhóp nhép mẩu bánh vừa nghĩ vu vơ. Hoá ra tất cả những hình ảnh và kí ức đẹp đẽ là do tôi tự vẽ ra mà thôi. Tôi không cảm thấy hụt hẫng gì cả. Mà chỉ thấy biết ơn tuổi 18 đã giúp tất cả những người tôi gặp, dù là tầm thường cũng trở nên thật dịu dàng, đáng mến.