Nhiều năm trước, tình yêu trong suy ngĩ của tôi, chỉ là những điều rất ư giản dị, đi cùng nhau, cùng làm vài thứ, nghe và thích cùng vài bài hát, vài bản nhạc, cùng nhau đi dưới mưa, xem những thứ điên rồ là lãng mạn, càng điên rồ, càng vui...Nhưng bây giờ, sau tất cả những thứ đã đi qua, những con người đã gặp, những buồn vui đã nhạt nhòa, những ưu tư một hôm vuột mất, tôi nhận ra, tình yêu là những thứ còn giản dị hơn thế, thiết thực hơn và bớt điên rồ hơn.
Hôm nay mưa, muốn gặp em, nhưng thôi, em sẽ ốm mất...
Hôm nay, cũng muốn gặp em, nhưng em mệt, bảo em ăn gì, mua thuốc...
Hôm nay, em bảo buồn, gọi cho em rồi hát, em im lặng cũng đủ...
Hôm nay mưa, em ko muốn gặp, ở nhà và nói chuyện cũng đủ...
Hôm nay, ngày mai hay sau này nữa, bất cứ muốn gì, cũng nghĩ đến cảm giác của em đầu tiên.
Tình yêu, thế là đủ...
Nhắn tin cho em, hnay trời mưa, đừng ra ngoài